"Sư phụ, thực ra con cảm thấy chuyện này không cần thiết."
| Hoa Vân Doanh không nhịn được nói, cô bé thực sự cảm thấy không nhất thiết phải làm như thế.
Bây giờ Cổ Nhạc Nhạc cũng rất thức thời xưng đối phương là sư huynh.
"Đúng vậy đó sự huynh, việc này không cần thiết, với cả..." Cổ Nhạc Nhạc hé miệng, muốn nói lại thôi, cậu ta không biết mình nên nói gì để thuyết phục đối phương.
Thấy hai người này yếu đuối như vậy, lão Loan chỉ cảm thấy tức không chịu được.
| "Hai người đúng là phế vật, nếu để cho sự phụ biết hai người nhu nhược như vậy, nhất định sẽ lập tức bị các người làm tức chết tại chỗ!"
"Sư phụ của chúng ta một người rất nóng tính, ai dám chọc và sự phụ là sẽ bị trừng trị liền, biết không?"
"Cho nên chúng ta cũng phải như vậy, tên
kia cực kỳ muốn toan tính ta, vậy ta phải đi trước một bước thịt chết nó!"
| Lão Loan còn đang líu lo không ngừng, dường như cực kỳ có thành kiến đối với việc này.
| Cuối cùng Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được, đành lên tiếng nói thật.
"Sư huynh không cần phải đi đối phó với anh ta, cái tên đó đã chết rồi.
Những lời này làm cho lão Loan choáng váng cả người.
Đúng là ông ta chưa hiểu rõ ràng tình hình | hiện giờ là thế nào.
"Sao anh ta lại chết? Không phải anh ta vẫn | luôn hống hách, kiêu ngạo lắm sao? Sao có thể
có người đột nhiên giết chết?"
Lão Loan có chút bất mãn lên tiếng, ông ta không ngờ có kẻ lại ra tay trước mình một bước, như vậy làm cho ông ta cực kỳ ấm ức.
"Lúc trước anh ta chọc vào sự phụ, cho nên sư phụ lập tức cho người giết chết.".
Cổ Nhạc Nhạc bình tĩnh lên tiếng, đồng thời nói đại khái mọi việc ra.
Hiểu rõ việc này, lão Loan chỉ muốn yên lặng cho Trần Bình chút lời khen, ông ta không ngờ
lão đại nhà mình lại có tính tình như vậy.
"Đã vậy thì kế tiếp mọi người sẽ phải học theo dáng vẻ của lão đại chúng ta, tuyệt đối không sợ việc này!"
Ba người ở bên cạnh trò chuyện, dáng vẻ dường như rất vui.
Mà lúc này, Trần Bình cũng trở về thế giới của mình.
Lúc này mảnh thế giới này đã trở nên có chút kỳ quái.
May mà có Trần Bình trợ giúp, thế giới này cũng không trở nên hỗn loạn.
. Nhưng mà những nơi Trần Bình chưa nhúng tay tới, vẫn rối rắm như thường.
"Lão đại, tôi cảm giác được khí tức cổ quái ngày càng nồng đậm, dường như có chút không thích hợp..."
Sự Chấn Thiên có chút khẩn trương lên tiếng, anh ta luôn cảm thấy có một loại tình huống không ổn.
"Ngay cả tôi cũng thấy sợ, đoán chừng cũng không phải thứ tốt lành gì.
Sự Chấn Thiên ít khi rơi vào tình huống sợ hãi.
Là một phần tử hiếu chiến, anh ta thích nhất là được tham gia đánh nhau.
Nhưng mà bây giờ anh ta cảm nhận được sự hãi, loại cảm giác này làm cho anh ta vô cùng lo lắng.
| Trần Bình khoát tay áo, anh cũng không muốn nói gì thêm.
"Đi một bước nhìn một bước, ai cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra cả."
Trần Bình về tới biệt thự, lúc này tất cả mọi người đều đang bận rộn, gần như không có ai có thời gian để ý tới Trần Bình.
Sau khi mọi người nhìn thấy Trần Bình, cũng vội vã lên tiếng chào hỏi, nhưng cũng không đặt quá nhiều tâm tư vào Trần Bình.
Nhìn thấy các anh chị em đều bận rộn như vậy, Sư Chấn Thiên cũng cảm thấy có hơi khó chịu. | "Lão đại, tôi cũng muốn tranh thủ thời gian gia nhập với bọn họ!"
Nói đến đây, Sư Chấn Thiên lập tức muốn gia nhập chiến trường, nhưng một giây sau anh ta liền bị Trần Bình cản lại.