*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám thuộc hạ của người này bỗng dưng trở thành những kẻ đáng thương không có ai quản lý, cho nên giờ phút này bọn họ nhất định phải tìm người của sàn đấu sinh tử sắp xếp lại một lần nữa.

Nếu như đám thuộc hạ này không có lão đại để đi theo, vậy thì bọn họ sẽ cực kỳ thê thảm, người nào cũng sẽ bị người khác ức hiếp.

Trước đây khó khăn lắm bọn họ mới có thể đi theo một lão đại cường thế, thế nhưng bây giờ lão đại đã bị người khác trực tiếp giải quyết, điều này khiến cho bọn họ có chút không biết phải làm sao.

“Cái gì? Vậy mà lại dám giết người dưới trướng của tôi, tên này thật sự quá to gan. Nếu đã như vậy, cậu mau điều tra thân phận của toàn bộ đám người này cho tôi, tôi không quan tâm cậu ta thuộc thế lực nào, người đứng sau là hạng người gì, tiếp theo nhất định phải một lưới bắt hết tất cả bọn họ”.

Người này chính là Nhị Bả Thủ của sàn đấu sinh tử, trong lòng ông ta biết rõ bản thân nên làm gì khi đối mặt với sự khiêu khích này.

“Dám ra tay với người thân của tôi, xem ra đúng là đã ăn gan hùm mật gấu rồi. Ai mà không biết con trai của tôi có thực lực vô cùng mạnh, là cao thủ bất khả chiến bại trên chiến trường này.”

Trên khuôn mặt của Nhị Bả Thủ lộ rõ vẻ bực bội, lúc này ông ta hoàn toàn không còn tâm trạng để ý đến. chuyện này nữa.

Mặc dù ông ta cảm thấy rất tức giận với chuyện này nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng vô cùng nóng nảy của ông ta.

Người dưới trướng của ông ta cũng có chút kinh ngạc đối với chuyện này, không ngờ ngày hôm nay cảm xúc của Nhị Bả Thủ lại nóng nảy như vậy.

“Nhị Bả Thủ, đã xảy ra chuyện gì vậy mà có thể khiến cho ông bực bội như thế? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì với đám yêu thú kia sao?”

Là thuộc hạ thân tín của Nhị Bả Thủ, đối phương vừa mới đến đã nắm được điểm mấu chốt của vấn đề. Mặc dù là người đứng thứ hai, nhưng ông ta vô cùng coi trọng chuyện của sàn đấu sinh tử.

“Gần đây không biết đám yêu thú kia đã xảy ta chuyện gì, hình như thực lực của chúng càng ngày càng mạnh, hơn nữa nhìn dáng vẻ của bọn chúng hình như có gì đó không thích hợp, giống như bọn chúng thật sự bị người ta khống chế”

Trước đây rất lâu bọn họ đã có suy nghĩ như vậy, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ là vì bọn họ luôn bận rộn trong suốt khoảng thời gian qua cho nên chưa có thời gian rảnh để ý đến chuyện này.

Đến khi càng ngày càng có nhiều yêu thủ có thực lực cường đại xuất hiện trong khoảng thời gian gần đây, bọn họ cũng càng ngày càng khổ sở.

“Ngay cả phần thưởng được trao đi cũng càng ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế này, sàn đấu sinh tử của chúng ta sẽ lỗ vốn mất”

Trên khuôn mặt của Nhị Bả Thủ lộ ra vẻ bực bội, rõ ràng là không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành như thế này. Sắc mặt của ông ta trở nên càng ngày càng khó coi, không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa.

“Đúng rồi, cậu trực tiếp giúp tôi giải quyết chuyện của tên nhóc kia đi, tìm người xóa sạch toàn bộ tin tức của cậu ta trong sàn đấu sinh tử, đồng thời để những người xung quanh cậu ta chết cùng với cậu ta luôn”

Cái tên Nhị Bả Thủ này là một người cực kỳ hung ác, chuyện mà ông ta thích làm nhất chính là trực tiếp trụ sát cửu tộc của đối phương.

Sau khi nghe thấy những lời này, đám thuộc hạ lập tức tiếp nhận mệnh lệnh, trên khuôn mặt của bọn họ tràn đầy sự hưng phấn, vừa nghĩ tới việc sau đó lại có thể giết người mà không cần phải kiêng kỵ gì là tâm trạng của bọn họ cực kỳ tốt.

“Không có vấn đề gì, cử giao chuyện này cho chúng tôi giải quyết, về phần đám yêu thú bên kia, nếu như cần chúng tôi ra tay, bên phía chúng tôi cũng sẽ hành động”

Sau khi đối phương bày tỏ lòng trung thành của mình, bọn họ nhanh chóng xông ra ngoài. Lúc này Trần Bình cũng đã dẫn người về đến bên trong sàn đấu sinh tử.

Sư Chấn Thiên không ngờ chẳng biết từ đầu Trần Bình lại dẫn theo một cô gái trở về, mà cô gái này trông rất nhỏ nhắn, xinh xắn, thật sự rất xinh đẹp.

“Ôi Trời ơi, lão đại, anh tìm đầu ra một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, tôi thực sự rất hâm mộ đấy.”

“Đúng vậy, lão đại không ngờ diễm phúc của anh cũng rất tốt nha, tùy tiện đi ra ngoài một chuyến là đã có thể nhặt được một cô nhóc mang về. Chuyện này thật sự khiến cho người khác vô cùng hâm mộ đó. Nếu như tôi cũng có vận khí tốt như thế, vậy thì tốt quá rồi”

Hai người Sự Chẩn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc không nói hai lời bắt đầu lại gần trêu chọc Trần Bình, hai người này khiến cho Trần Bình tức giận đến mức suýt chút nữa trực tiếp đánh ngất hai người bọn họ.

“Đừng có đứng đây huyên thuyên với tôi nữa. Cô gái này tên là Hồ Tiểu Linh, là đồng đội mới của chúng ta. Mọi người đi theo tôi trước đã, chúng ta đi đến một nơi an toàn trước rồi hẵng thảo luận những chuyện này”.

Trần Bình nhanh chóng dẫn tất cả mọi người rời đi, trên khuôn mặt của anh lộ ra vẻ phấn khích, xem ra anh vô cùng hứng thú với kế hoạch sau đó.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Trần Bình, tất cả mọi người đều không nhịn được gật đầu một cách phân khích, trên khuôn mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ tò mò, không biết rốt cuộc Trần Bình định làm chuyện gì.

Dù sao đám yêu thú ở nơi này cũng đã rút lui hết rồi, mọi người không muốn lãng phí thời gian.

Bọn họ trở về khu nghỉ ngơi riêng của mình, mà sàn đấu sinh tử cũng muốn nghỉ ngơi một chút, đến. ngày hôm sau sẽ mở cửa kinh doanh trở lại.

Có thể nói là nhà trọ nơi đám người Trần Bình ở cực kỳ sang trọng, tạm thời mọi người sẽ sống ở đây trong khoảng thời gian tới.

“Không ngờ chỗ ở của nhân loại các người thật sự khá tốt nha, ít nhất là tốt hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ.”

Sau khi nhìn thấy hoàn cảnh nơi đám người Trần Bình sống, Hồ Tiểu Linh không nhịn được phát ra tiếng cảm thán từ đáy lòng, dường như cảm thấy rất thích thú đối với nơi này.

Sau khi nghe những lời này, những người khác có mặt tại đây lộ ra ánh mắt ngạc nhiên ngay lập tức, bởi vì bọn họ tinh ý nghe được điểm không thích hợp trong lời nói của đối phương.

“Chờ một chút, cô gái nhỏ này vừa mới nói cái gì? Nhân loại các người? Chẳng lẽ cô ấy không phải là con người hay sao?”.

Lần này Sư Chấn Thiên là người kích động nhất, vẻ mặt của anh ta vô cùng phấn khích, không ngờ vậy mà lại tìm được người nhà của mình.

Hồ Tiểu Linh khẽ gật đầu, trực tiếp cởi mũ của mình ra, trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ.

“Tôi thực sự không phải là người, tôi chỉ là một con yêu thú nhỏ rất bình thường không có gì kỳ lạ. Thế nào? Có phải cảm thấy cực kỳ thất vọng không?”

Sau khi nghe những lời của Hồ Tiểu Linh nói, tất cả mọi người có mặt ở đó đều lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó bọn họ lập tức hò reo hoan hô, tất nhiên, người hưng phấn nhất vẫn là Sư Chẩn Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play