*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến lúc đó đánh một gậy, lại cho một viên đường, cho dù có ngang ngược càn rỡ như Trương Thành Băng, cũng phải ngoan ngoãn nhận sự
Lúc đầu Tư Đồ Chiến Bang đã có một loạt kế hoạch, thật không ngờ tất cả đều bị Trần Bình trực tiếp đánh gãy.
Trương Thành Bằng chết rồi!
Trong lòng anh ta cũng có chút bối rối, dù nói là anh ta có liên lạc với một thầy luyện đan khác, nhưng đối phương không dễ khống chế.
Bốn thầy luyện đan cấp năm này, ngoại trừ Trương Thành Băng ra thì tên nào cũng rất thông minh, cũng không phải loại người có thể dễ dàng bị nắm giữ.
"Bây giờ yêu thú cũng chết rồi, cái di tích thượng cổ này cũng chẳng có gì nữa."
Trần Bình khinh thường cười nói, lập tức dùng gương mặt thật của mình để gặp người ta.
Anh cũng không có gì phải sợ, nhất là cái tên Tư Đồ Chiến Bang kia.
Anh ta biết rõ đối phương là quý tộc hoàng thất, chẳng mấy chốc sẽ tra được ra mình.
Đã vậy thì không bằng cứ thành thật đối mặt.
"Đáng chết."
Tư Đồ Chiến Bang siết chặt nắm đấm, hung tợn nhìn bóng lưng Trần Bình rời đi, anh rất muốn ngăn cản, nhưng lại có chút bất lực không thể làm gì.
| Người ta có thể dễ dàng giải quyết con yêu thú kia, còn anh ta thì không nổi
Bởi vậy có thể thấy được thực lực cách biệt giữa hai bên.
Tư Đồ Chiến Bang rất rõ ràng, nếu như bây giờ để Trần Bình ra tay, thì chỉ có con đường chết.
Thù này tất phải báo, nhưng không phải hôm nay.
Anh ta trơ mắt nhìn con trâu bên kia, đáy mắt lóe lên tia tham lam.
Tuy nói con trâu này đã không thể nào bị mình thuần phục, nhưng vẫn là một con yêu thủ đỉnh cấp, nó cực kỳ đáng tiền.
| Chỉ cần mình có thể ăn được vài miếng tuyệt đối đầy chỗ tốt.
Thấy Trần Bình rời đi mà không hề có ý mang theo xác con trâu kia, trong mắt anh ta tràn ngập chờ mong.
| Chờ sau khi Trần Bình đi, con trâu này sẽ hoàn toàn thuộc về mình.
Ở đây không ai có thân phận cao quý hơn so với mình, cho nên không có ai có tư cách tranh đoạt với mình.
Nghĩ đến đây, trên mặt anh ta cũng từ từ lộ ra một nụ cười mãn nguyện, lần này vào di tích thượng cô cũng coi như có thu hoạch.
Mặc dù cái di tích thượng cổ nghèo nàn này khiến cho anh ta có chút khó chịu, nhưng mà không thể ngờ là vẫn có thu hoạch lớn
Nhìn thấy Trần Bình rời đi, đám người Sư Chấn Thiên cũng nhanh chóng đuổi theo.
| Lại nhìn thoáng qua con trâu lửa sấm sét nằm trên đất, đương nhiên Sư Chấn Thiên cũng nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ chờ mong của Tư Đồ
Chiến Bang bên kia.
Sự Chấn Thiên bình tĩnh đi tới bên cạnh, tiện tay bỏ con trâu này vào trong túi.
Anh ta tuyệt đối sẽ không để thứ đồ tốt này cho bất kỳ kẻ nào.
| Ban đầu con trâu này là do lão đại nhà mình giết, anh ta tuyệt đối sẽ không đổ chén canh ra ngoài.
Cho dù là một cọng lông trâu, anh ta cũng phải bảo vệ.
Mặc dù lão đại nhà mình không lên tiếng bảo anh ta thu lại con trâu này, nhưng là một đàn em chuẩn mực, anh ta đương nhiên biết mình nên làm thế nào.
Nhìn thấy sự Chấn Thiên dễ dàng cầm theo con trâu lừa sấm sét kia đi, cả người Tư Đồ Chiến Bang đều điên rồi.
| Hành động này của Sư Chấn Thiên không thể nghi ngờ là chạm vào dây thần kinh của anh ta, lúc đầu làm anh ta cao hứng không thôi, trong nháy mắt liền rơi xuống đáy cốc.
"Anh, cứ để bọn họ mang con trâu đó đi như vậy sao?"
| Tư Đồ Thanh Vân đứng bên cạnh cũng có