*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trương Thành Bằng trực tiếp tạm dừng việc kiểm tra, cực kỳ kích động nói với Cổ Nhạc Nhạc.
Cổ Nhạc Nhạc cũng không ngờ chuyện lại thành thế này, cậu cũng chỉ là luyện chế ra mười viên đan dược bình thường thôi.
"Anh làm gì vậy? Dọa người ta hết hồn..."
Thái độ của Trương Thành Băng đúng là làm cho người ta có chút không thể tưởng tượng nổi, Cổ Nhạc Nhạc nhíu mày, có chút bất mãn nói một câu.
Có điều Cổ Nhạc Nhạc có tức tối thì Trương Thành Băng cũng không để ở trong lòng. Bây giờ đối phương có chửi mình hai câu mình cũng có thể chấp nhận.
| Loại người tu hành có thiên phú cực lớn này, anh ta nhất định phải bỏ vào trong túi.
Bình thường những người tu hành bái sư học nghệ kia không ai có thiên phú khủng khiếp gì, | trên cơ bản đều bị Trương Thành Băng coi thường.
| Bây giờ vất vả lắm mới có một nhân vật lợi hại, thái độ của Trương Thành Băng đương nhiên khác.
Anh ta cẩn thận từng li từng tí trong lời nói với Cổ Nhạc Nhạc, trong lòng muốn lừa cậu gia nhập dưới chướng mình.
Thế nhưng Cổ Nhạc Nhạc luôn không thích đi theo con đường bình thường, Trần Bình cứ như vậy yên lặng nhìn, không muốn nói nhiều.
Anh biết Cổ Nhạc Nhạc chắc chắn sẽ không nể mặt đối phương.
Quả nhiên, nghe Trường Thành Băng nói như vậy, Cổ Nhạc Nhạc không kiên nhẫn thở dài.
"Anh có bệnh à? Cuộc thi còn chưa kết thúc, anh lại đột nhiên muốn kết thúc, anh có tôn trọng thí sinh đi thi không?"
Cổ Nhạc Nhạc cực kỳ không hài lòng đối với hành động này của đối phương, mấy người phía sau còn chưa thể hiện tác phẩm của mình, anh ta làm như vậy đúng là không tôn trọng thí sinh.
| Trương Thành Băng cũng không ngờ, đối phương lại trực tiếp nói ra lời không tôn trọng
mình như vậy, lập tức vẻ mặt trở nên có chút khó coi.
Nhưng mà bây giờ Trương Thành Băng cũng biết, mình nhất định phải lấy lòng Cổ Nhạc Nhạc, như vậy mới có thể bỏ đối phương vào túi riêng.
| Cho nên Trường Thành Băng cũng cười xấu hồ.
"Những thí sinh phía sau nhanh chóng thể hiện sản phẩm của mình, nhanh chóng nắm bắt thời gian.
Anh ta cũng không cho rằng phía sau còn có người nào có thực lực như vậy nữa.
Anh ta thấy Cổ Nhạc Nhạc là người lợi hại nhất rồi.
Ngay cả Hám Thừa Phong ở bên cạnh cũng không nhịn được lộ ra vẻ rung động, nói thật ông ta cũng không ngờ lại có một thiên tài như vậy.
Nói thật, trong lòng ông ta cũng có chút rung động, thế nhưng Hám Thừa Phong tự hiểu rõ trong lòng, mình không có bất cứ bản lĩnh nào có thể lôi kéo đối phương.
Cho nên nuôi dưỡng đối phương bên người, không thể nghi ngờ chính là quả bom hẹn giờ.
Hám Thừa Phong cũng rất thông minh, thứ không thuộc về mình, ông ta sẽ không cưỡng ép nhúng tay vào.
Mấy người còn lại nhanh chóng bày ra đan dược của mình, đúng là số lượng cũng không được tốt.
Cho đến Trần Nãi Hoàng ở vị trí cuối cùng bước tới, rất nhiều người đã không có hứng thú nữa rồi.
Trương Thành Băng cũng lạnh nhạt bảo cậu mở lò luyện đan ra, tùy tiện liếc vào bên trong.
Một giây sau, cả người anh ta liền ngây ra.
Trương Thành Băng không ngờ, cậu trai trẻ | tuổi này lại luyện chế được nhiều đan dược như vậy.
Số lượng đan dược trong tay đối phương đơn giản là nhiều đến khoa trương. | Hai mươi viên?
Trương Thành Băng có chút không dám tin đếm lại, anh ta luôn cảm giác mắt mình có vấn đề.
Trần Nãi Hoàng nhìn vào đan dược bên trong, đột nhiên vỗ đầu một cái, không ngờ thả nhiều hơn mấy viên, đúng là sai quá rồi.
Dựa theo số lượng vốn có của cậu thì đúng là có thể đánh bại được Cổ Nhạc Nhạc, có điều vẫn có chút phí sức.