*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Bình khiêm tốn cất lời, anh luôn không thích tranh công về mình. - Dù sao nhiều lời cũng vô ích, nói khoác nhiều như vậy cũng sẽ chỉ ra vẻ mình rất vô vị.
Nghe được lời giới thiệu của Trần Bình, đáy mắt Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được lóe lên vẻ hưng phấn.
| Cậu ta cảm thấy Trần Bình thật hợp khẩu vị của mình.
"Ha ha, thì ra là vậy."
| Vẻ khinh miệt của Trương Thành Băng với Trần Bình cũng nhiều hơn một phần, anh ta không ngờ Trần Bình là người không dám nói ra cả câu chuyện cuộc đời mình.
| Hám Thừa Phong thấy cảnh này, không nhịn được cười trộm trong lòng, vì ông ta biết chuyện sẽ phát triển thành thế này.
| Hám Thừa Phong cũng rõ ràng Trương Thành Băng là loại người gì, càng rõ ràng hơn là Trần Bình trước giờ không phải là người dễ thỏa hiệp.
Một khi hai người va chạm nhau, tất nhiên sẽ bùng ra lửa lớn.
| Mà mình thì có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi, từ đó thu được vô số chỗ tốt.
"Được rồi, mọi người không cân đối chọi gay gắt nữa, cuộc tranh tài chính thức bắt đầu!"
| Hám Thừa Phong ra lệnh một tiếng, trực tiếp yêu cầu các thí sinh bước lên đài.
| Lần này, Hám Thừa Phong cũng chuẩn bị | cho họ là chuyên dụng để luyện đan và dược
liệu. - "Một người chỉ có hai phần dược liệu, nếu như luyện hỏng thì sẽ rời khỏi cuộc thi."
| Hám Thừa Phong tuyên bố quy củ, lần này rõ ràng có chút keo kiệt.
Dựa theo tình hình thì ít nhất cũng phải chuyện bị cho đám người tu hành này năm phần dược liệu mới được.
Thế nhưng đối phương lại giảm bớt đi trong tình huống này, chỉ nguyện ý cung cấp hai phần.
Nghe nói tất cả mọi người đều bất mãn, thế nhưng quy củ là người ta quy định, bây giờ bọn họ ở trên địa bàn của thành Thiên Lang, đương nhiên cũng không tiện nói gì.
| Trần Nãi Hoàng và Cổ Nhạc Nhạc nghe thấy những lời này, không nhịn được lộ ra vẻ hưng phấn, hai phần dược liệu hoàn toàn đủ cho họ dùng.
Hai người cách nhau khá xa nên cũng không bận tâm đến biểu cảm và động tác của đối phương. | Luyện đan nhanh chóng bắt đầu.
Tất cả mọi người đều ra vẻ luyện chế đan dược, nhìn ai cũng có căn bản, thứ khác chính là sự thành thục và thực lực của mọi người. | Trần Bình vốn không cần quá để ý tới Trần Nãi Hoàng, cái tên nhóc này vốn làn tự mình đào tạo, thực lực đương nhiên không cần nhiều lời.
Chú ý của anh dồn hết vào Cổ Nhạc Nhạc.
Thông qua danh sách tranh tài, anh biết được tên của Cổ Nhạc Nhạc, lúc này đang cực kỳ chăm chú nhìn vào đối phương.
Những nhóm người tu hành khác, anh chỉ cần liếc mắt một cái liền biết bọn họ kém cỏi cỡ nào.
Biểu hiện của Cổ Nhạc Nhạc lại khác, tư thế luyện đan của cậu ta rất màu mè, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Không ít cô gái bên dưới gào thét chói tai không ngừng, muốn hấp dẫn Cổ Nhạc Nhạc.
| Có điều lúc này bên trong đã bố trí một cái kết giới, cho dù bên ngoài có làm ầm ĩ thế nào đều không thể ảnh hưởng đến thí sinh thi bên trong.
A GO Danh tiếng của Cổ Nhạc Nhạc lập tức được gọi ra, tất cả mọi người đều thân thiết gọi cậu ta là vua luyện đan.
Mà so ra thì Trần Nãi Hoàng khiêm tốn không có chút tiếng tăm mấy. - Từ trước tới giờ Trần Nãi Hoàng là một cậu trai tương đối kín tiếng lại biết kiềm chế, cho nên lúc này, cậu đang chuyên tâm luyện đan, đồng thời lén nhét thành phẩm vào trong nhẫn trữ đồ.
Một phần dược liệu cậu có thể chế ra năm mươi mấy viên, đây quả thực là khủng khiếp, cho nên cậu lựa chọn giấu đi, chỉ để lại mười viên.
Cậu nhanh chóng dùng hết hai phần dược | liệu, để lại tất cả mười lăm viên thuốc.
| Hành động của Trần Nãi Hoàng mặc dù