*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Người anh em nói cũng đúng lắm, loại người không biết tôn trọng người khác giống như anh ta thì đừng có mơ mà được người khác tôn trọng.

Hai người cứ người tung kẻ hứng, cảm giác khá vui vẻ.

Trương Thành Băng đứng bên cạnh bị làm cho tức gần chết.

- Người tu hành khác giận mà cũng không dám nói gì, bọn họ biết rõ thân phận đối phương, cho dù cảm thấy phẫn nộ vì bị Trương Thành Băng coi thường, nhưng cũng không dám nói nhiều một câu.

| Trương Thành Bằng vừa đến đã không thèm để ý tới bọn họ, thậm chí còn nói mấy lời nhục nhã bọn họ.

Không phải chỉ là không luyện được nhiều đan dược hay sao? Đối phương cũng không có tư cách lớn lối như thế.

Mặc dù trong lòng ai cũng tức giận, nhưng đối mặt với kẻ có quyền thế như vậy, cuối cùng thì bọn họ cũng chỉ có thể hèn yếu trốn tránh.

Thậm chí còn có rất nhiều người muốn liều lĩnh lấy lòng Trương Thành Băng, hi vọng có được cơ hội là dược đồng dưới tay anh ta.

Dù sao làm công cho thầy luyện đan cấp | năm, cũng là một việc đang kiêu ngạo.

| cũng chỉ có Cổ Nhạc Nhạc và Trần Nãi | Hoàng không muốn.

"Được rồi, bây giờ chúng ta để Trần Bình nói một lời công bằng đi, anh cảm thấy biểu hiện của những người này thế nào, còn cả hai người mới có chút kiêu ngạo này nữa, anh có ý kiến gì không?" al

l Hám Thừa Phong thấy chuyện chuyên sâu, trực tiếp đứng ra đánh lạc hướng, đây hết lên đầu Trần Bình.

Dù sao Hám Thừa Phong thấy dường như nhìn ai cũng có chút bất mãn, đã vậy thì dứt khoát cho bọn họ đi xử lý Trần Bình đi.

"Tôi cảm thấy bọn họ không tệ, trình độ cũng cao, quan trọng là trẻ trung, tiếp sau nhất định sẽ có tiền đồ vô cùng sán lạn.

Trần Bình cười tủm tỉm nói, nhịn không được cho Trần Nãi Hoàng một ánh mắt khẳng định, biểu hiện của đối phương quả không tệ, với cả dựa vào trình độ của Trần Bình, hoàn toàn có thể nhìn ra được, Trần Nãi Hoàng đang ẩn giấu kỹ năng.

Hám Thừa Phong cũng chờ mong, Trần Bình có thể lên tiếng thu nhận bọn họ làm đồ đệ, như vậy hai tên nhóc nóng tính kia nhất định sẽ tức giận với Trần Bình.

Thế nhưng ông ta không ngờ, Trần Bình vậy mà lại ngậm miệng không nói tới chuyện đó, thậm chí chỉ khích lệ qua loa hai người trẻ tuổi.

| "Anh Trần, chẳng lẽ anh cảm thấy hai cậu thiếu niên thiên tài này không vừa mắt sao?"

| Hám Thừa Phong có chút khó hiểu mở miệng, đề tài ông ta đã dẫn sát tới như vậy thế mà Trần Bình lại không rơi vào.

Trần Bình có chút khinh thường nhìn ông ta, cái tên này quả nhiên mưu mẹo.

"Tại sao tôi phải thu nhận bọn họ làm đồ đệ, Trần Nãi Hoàng chẳng phải là đồ đệ của tôi sao?" Trần Bình khinh thường lên tiếng, đáy mắt lóe ra tia trào phúng, một chiêu này đúng là đánh một đòn nặng cho đối phương.

| Những lời này của Trần Bình không chỉ khiến Hám Thừa Phong sự ngây người, mà Trương Thành Băng đang nổi giận và Cổ Nhạc Nhạc đang xem náo nhiệt phải trợn tròn mắt.

Mọi người lập tức ở bên cạnh xì xào bàn tán, muốn biết tình hình rốt cuộc là sao.

| "Chuyện này là sao? Cậu thiên tài kia là đồ đệ của Trần Bình, chẳng lẽ Trần Nãi Hoàng chính là cao thủ luyện chế đan dược ở làng Bảo Lâu

sao?"

"Đã có thể có được đồ đệ ưu tú như vậy, thì chứng minh anh ta cũng là thầy luyện đan lợi hại mới đúng, vì sao không có phẩm cấp gì chứ?"

"Tôi cứ cảm thấy không tin nổi, để Trần Nãi Hoàng trực tiếp trả lời vấn đề này đi, nếu không tôi không tin đâu!".

Tất cả mọi người đều nghiêm túc thảo luận vấn đề này, bọn họ đều cảm thấy lời Trần Bình nói có điềm khả nghi. | Trần Nãi Hoàng thấy cảnh này, cũng đứng dậy, cậu không thích người khác nói xấu thầy của mình.

"Không cần ở đó mà đoán, Trần Bình chính là Sư phụ của tôi. Các người cứ ở đây đoán bậy



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play