*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Các người nhanh chóng cho nồi lên kệ, hôm nay chúng ta sẽ ăn cái chân này."

Sau một hồi xoắn xuýt, Lăng Vân Tiêu quyết định chiếm cái chân này làm của riêng.

Dù sao anh ta nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, bị người ta trực tiếp lắc tới nơi này, đã vậy, thì anh ta cũng không muốn mang đồ tốt về cho người khác ăn.

"Chúng ta ăn thứ này trước đã, nếu sau có cơ hội nhìn thấy hai người họ thì phải cảm tạ một phen."

Lăng Vân Tiêu cũng là người có oán tất báo, anh ta biết đúng là mình có hơi kiêu ngạo, cho nên tất cả đều giấu trong lòng, chờ có cơ hội lại cảm tạ đối phương.

"Còn cả chuyện xảy ra hôm nay, các người đừng ai nói gì cả, cứ nói do chúng ta cố gắng nên đã thành công giải quyết con yêu thủ này, thi thể của con yêu thú cũng bị những động vật

khác chia nhau ăn rồi, chúng ta chẳng biết gì cả!"

Trước khi bắc nồi, Lăng Vân Tiêu còn dặn dò mọi người một câu, anh ta sợ đám người này không hiểu chuyện, lại nói mọi chuyện ra.

Bọn họ đều theo Lăng Vân Tiêu lâu năm, cho nên đương nhiên hiểu ý của Lăng Vân Tiêu.

"Yên tâm đi thống lĩnh, chúng tôi tuyệt đối không nói những lời đó ra đâu, hai người kia là ân nhân cứu mạng của chúng ta mà."

| Tất cả đều đắc ý nhìn nồi chân hầm này, rất muốn được nhấm nháp ngay.

| "Tới đi tới đi, tôi còn mang rượu, mặc dù không nhiều, nhưng một người cũng được mấy chén

Tất cả mọi người đều mang toàn bộ đồ tốt ra chia sẻ, không muốn bỏ lỡ loại cực phẩm mỹ vị như chân thằn lằn này, có rượu có thịt đương nhiên mới coi là sống sung sướng.

| Trần Bình dẫn theo Sư Chấn Thiên nhanh chóng xâm nhập vào trong rừng, Sư Chấn Thiên vừa đi, vừa hỏi Trần Bình cách dùng gạch đánh dấu, thế nhưng càng nghĩ càng có chút không rõ.

"Lão đại, vì sao vừa rồi cậu lại đưa chân yêu thú cho bọn họ? Tôi luôn cảm thấy đầu óc của tên kia không dùng được!"

Sư Chấn Thiên vẫn còn canh cánh trong lòng hành động này của đối phương, cảm thấy anh cho một cái chân yêu thú đã là cực kỳ nề tình rồi. | "Dù nói thế nào cũng là do chúng ta khiến họ lâm vào hiếm cảnh, để người của anh ta bị thương nặng, tôi cũng xem rồi, có mấy người bị thương khá nghiêm trọng, mặc dù tôi không muốn đưa đan dược, nhưng có thể ăn được một cái chân, cũng coi như phần thường cho bọn họ."

Trần Bình cũng không để ý tới một cái chân của yêu thú, anh chỉ quan tâm liệu mình có thể tìm được cái thứ khiến cho đám yêu thú biến dị kia không thôi.

sư Chấn Thiên ở một bên như có điều suy nghĩ, gật nhẹ đầu, mặc dù nói thì nói thế, nhưng cuối cùng anh ta vẫn có chút không vui.

"Có thể ăn được một cái chân, đã coi như là vinh hạnh lớn lao của bọn họ rồi."

Sư Chấn Thiên gật gù đắc ý nói.

"Có điều sao cậu biết bọn họ sẽ ăn mà không phải đưa lên? Thống lĩnh trẻ không có đầu

óc kia của bọn họ nhất định sẽ mang cái chân

này về nộp lên!"

Sư Chấn Thiên cũng không cảm thấy cái tên kia sẽ ăn hết.

"Loại người này đoán chừng cũng không có đầu óc gì, nhất định là nộp lên trên, sau đó anh ta không cắn được cả miếng da, còn làm mấy anh em của mình đi một chuyến không công."

| Nghe vậy, Trần Bình lại lắc đầu, trong mắt anh, Lăng Vân Tiêu không phải một người như vậy, đối phương là kẻ thông minh, hẳn là hiểu rõ mình nên làm gì.

Đương lúc hai người họ tiến lên, Trần Bình phát hiện phía trước có một dãy núi, đột nhiên mọc ra một đóa hoa có chút diêm dúa, đóa hoa này tỏa ra mùi thơm, làm dịu lòng người.

Căn cứ theo lý giải của anh, một đóa hoa sinh trường tốt như vậy, không nên xuất hiện trong dãy núi cằn cỗi này mới đúng, rõ ràng là nơi này xảy ra vấn đề.

| "Ngừng thở, đừng bị đóa hoa này ảnh hưởng."

Trần Bình nhắc nhở một câu, anh chỉ sợ cái | tên này không biết gì cả, đến lúc đó lại bị đóa





- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play