*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Bình sững sờ, không ngờ nó còn có thể biến thành một người phụ nữ xinh đẹp như vậy. - "Anh trai này tuyệt đối đừng chứ!" O
Người phụ nữ hóa thành từ đóa hoa nhẹ nhàng khóc, xem ra vô cùng tuyệt vọng.
"Nếu không muốn chết thì nói rõ ràng nguồn gốc của cô đi?"
Trần Bình nói một câu uy hiếp. | Trần Bình nghiêm túc lên tiếng, anh không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên người kẻ
này.
Người phụ nữ kia có chút ai oán ngẩng đầu, nhìn Trần Bình một cái, sau đó chậm rãi nói ra thân phận của mình.
"Tôi đến từ một mảnh đất Hồn Trọc, mấy ngàn năm tu hành của tôi trong mấy ngày này rốt cuộc cũng tụ ra được linh trí và cơ thể của mình. Có điều có thể chưa kịp quen với thân thể này thì
đã bị một luồng lực kỳ lạ hút đi”
Ngay sau đó tôi liền đi tới nơi này, lần đầu đối mặt với cái thế giới xanh xanh đỏ đỏ này, quả thật tôi có chút tò mò.”
| Lời nói của cô ta vô cùng chân thành, xem ra không giống như lừa người.
Trần Bình cũng rõ ràng cô gái này dường như cũng không có ý đồ xấu gì.
- Có điều đối phương thực sự không biết hành vị của mình đã mang đến điều gì cho mảnh lục địa này.
| Chuyện đối phương có được tu vi ngàn năm cũng khiến Trần Bình hỏi kinh ngạc. May mắn là công pháp cô ta tu hành không phải loại công kích gì, với cả cô ta cũng chưa khống chế tốt cơ thể mới của mình.
Nếu không thì có lẽ mình không phải là đối thủ của cô ta.
“Cô ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, chờ tôi thu dọn cục diện rối rắm bên ngoài lại rồi sẽ tới tìm CÔ."
Trần Bình nghiêm túc nói.
Nghe vậy, cái cô người mềm như không | xương này vừa gật nhẹ đầu, vừa có chút mong
đợi nhìn Trần Bình.
Cô ta cũng không lo lắng với tình cảnh của mình.
“Tôi biết anh là người tốt, cho nên tôi cũng không sợ anh sẽ làm gì với tôi."
Đoá hoa này nũng nịu nói.
Nghe vậy Trần Bình suýt thì ngã sấp xuống. | Anh không ngờ mình lại đột nhiên được người ta phát thẻ người tốt cho.
“Ồm, cô cứ ở lại đây đi."
Nói xong, Trần Bình lập tức biến mất trước | mặt đối phương.
Mà đoá hoa nhỏ này không ngừng lắc lư. dáng người, nhìn qua cực kì vui vẻ.
COM Trần Bình nhanh chóng trở về đại lục, Sư Chấn Thiên có chút tò mò nhìn chằm chằm Trần Bình, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Xong việc rồi, chúng ta đi thẳng về, đừng ở | lại chỗ này nữa, miễn gây phiền phức.”
| Trần Bình nói xong, Sư Chấn Thiên cũng không hỏi gì nhiều mà nhanh chóng đi theo Trần Bình rời khỏi rừng yêu thú.
Hành tung của bọn họ tương đối quỷ dị, cho
nên không bị người ta phát hiện vừa làm một chuyến đi về từ rừng rậm.
Mà những thứ bị mê hoặc cũng chầm chậm | thanh tỉnh, bọn họ gật gù đắc ý về trong rừng
rậm, không tiếp tục phát huy thành trì của nhân loại nữa.
Đám người đại lục vô cùng hưng phấn, bọn họ biết mình đã được cứu rồi.
- Yêu thú tấn công thành trì một ngày một đêm khiến cho bọn họ không có cảm giác được ngủ yêu.
| Nhất là những cư dân ở thị trấn nhỏ, bọn họ chỉ sợ có một ngày cửa lớn của thành sẽ bị mở ra.
I Lúc này đây, bọn họ cảm nhận được hơi thở của đám yêu thủ hung mãnh đã biến mất.
| Đám yêu thú quanh quẩn không ngừng ở cửa ra vào cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sự thật chứng minh bây giờ tất cả mọi người đều an toàn.
Mà lúc này đây mấy người Lăng Vân Tiêu cũng phục mệnh về tới Hoàng thành, sau khi ăn chân xong, thực lực đều tăng lên không ít.
Lăng Vân Tiêu thấy Hoàng đế khốn nạn thì
- ------------------