*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lăng Vân Tiêu cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức quay người muốn chạy.
- Đúng lúc này Trần Bình cũng liếc mắt ra hiệu cho Sư Chấn Thiên, bảo Sư Chấn Thiên đi hấp dẫn sự chú ý của đối phương, mình thì công kích mắt của yêu thú.
Chỉ cần con yêu thú này không nhắm mặt, vậy yếu điểm của đối phương sẽ hoàn toàn lộ ra. - Sư Chấn Thiên là một con yêu thú, hơi thở của anh ta có thể gây nên công hưởng.
| Con thằn lằn này cảm nhận được sự tồn tại của Sư Chấn Thiên, nháy mắt liền lửa giật ngập trời, vọt thẳng về phía Sư Chấn Thiên mà tới.
Mà Trần Bình cũng lợi dụng cơ hội này, trong tay đột nhiên xuất hiện rất nhiều vũ khí, đâm về phía ánh mắt của yêu thú.
Thấy cảnh này, yêu thú cũng hoảng sợ muốn né, nhưng đã không kịp rồi.
| Tốc độ của Trần Bình cuối cùng vẫn nhanh hơn nó một bước, cho dù đối phương có phản kháng thế nào, con dao cũng đã đâm vào mắt nó.
"Gru!"
Yêu thú thống khổ gào thét.
"Chết đi cho ông!" | Trần Bình không chút do dự tấn công, từng luồng sáng nháy mắt từ mắt Trần Bình xông vào đại não.
Con yêu thú chưa thành niên này cứ như vậy mà chết đi.
| Động tác của Trần Bình cực nhanh, sau khi anh hoàn thành một lọa động tác, thậm chí ngay cả Lăng Vân Tiêu cũng không kịp phản ứng.
Lúc này Lăng Vân Tiêu còn duy trì động tác chạy trốn, nhìn qua cực kỳ buồn cười.
"Tên nhãi, anh còn muốn chạy đi đâu, nguy hiểm được giải quyết rồi, anh còn muốn đi đâu?"
Sư Chấn Thiên không nhịn được bật cười, nói với Lăng Vân Tiêu.
Lăng Vân Tiêu nghe vậy thì có chút ngây ngốc, anh ta dừng lại nhìn thoáng qua Trần Bình, lại nhìn con quái vật ngã trên đất, cả người đều
chóng váng.
Anh ta không ngờ, vậy mà có người thực sự có thể giải quyết con quái vật kinh khủng này.
"Ôi... a!"
"Thống lĩnh, mau cứu chúng tôi!"
Đúng lúc này, một tiếng lại một tiếng kêu rên cất lên, thu hút sự chú ý của Lăng Vân Tiêu, lúc này anh ta mới nhớ ra đám anh em bị thương kia. Anh ta tranh thủ tiến đến, đỡ các anh em
mặt mang theo vẻ lo lắng, không biết có thể bọn họ thế nào rồi.
Tình hình của đám người này cũng không tốt, ai cũng đều bị thương rất nặng, nhìn vô cùng đáng thương.
Sư Chấn Thiên cứ yên lặng nhìn bọn họ như vậy, sau đó vươn tay ra, lấy từ trong ngực ra một viên đạn dược, nhét vào miệng.
| "Ôi trời, đánh xong có được một viên đan dược khôi phục nguyên khí thì đúng là tuyệt vời."
Sau khi anh ta uống đan dược xong, không hề che giấu trình độ tăng trưởng nguyên khí của mình.
Lăng Vân Tiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn
cảnh tượng này, cả người đều trợn tròn mắt.
Anh ta không ngờ đối phương lại có thể phục hồi nguyên khí nhanh như vậy, với cả, anh ta cảm giác giá trị nguyên khí của Sư Chấn Thiên đã đầy ngay!
"Thứ đó của anh là gì?" | Lăng Vân Tiêu không nhịn được, trực tiếp tiến lên tò mò hỏi một câu.
| Nghe vậy, sự Chấn Thiên cũng không để ý tới anh ta.
| "Lão đại, con yêu thú này đáng tiền, chúng | ta hẳn là phát tài rồi?"
Sự Chấn Thiên nôi rồi đi tới giúp Trần Bình làm thịt yêu thú.
Bây giờ yêu thú đã chết, cho nên da không còn cứng nữa, có thể bị vũ khí của họ giải quyết một cách nhẹ nhàng.
| Lăng Vân Tiêu thấy đối phương không nể mặt mình thì sắc mặt có chút khó coi, hùng hổ đuổi lên trước, muốn hỏi tình hình.
| "Con người anh bị sao vậy? Tôi đang nói chuyện với anh cơ mà? Sao lại lạnh lùng không để ý tới tôi thế?"
Nghe giọng nói ai oán này, Trần Bình đột
- ------------------