*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lăng Vân Tiêu buông lời mắng chửi, nhưng không ai trả lời vấn đề này, bọn họ đều cảm thấy có chút hoang mang, không rõ chuyện là thế nào.
"Mẹ nó, tôi thấy rồi, là thằng nhãi ranh kia!"
Đúng lúc đó có một người trực tiếp đứng dậy, hùng hổ lên tiếng, trên mặt anh ta mang theo vẻ tức giận, hận không thể đánh cho cái tên không quen không biết kia một trận.
Cây gậy gỗ chính là do Sư Chấn Thiên phóng tới.
Lúc đầu bọn họ thấy tình hình này, định ra tay giúp đỡ, nhưng Trần Bình lại thay đổi đúng | lúc đó, quyết định muốn thu thập con yêu thú này.
Anh thấy giải quyết những con yêu thú này cũng không thành vấn đề.
Nhìn bọn họ hùng hổ chửi mắng, Sư Chấn
Thiên cũng không nhịn được mà buồn cười.
"Ôi trời, ngại quá, tôi không ngờ là lại thành thế... Lúc đầu muốn giúp các người một tay, không ngờ lại biến khéo thành vụng thế này!"
sự Chấn Thiên cố ý lúng túng nói, xem ra cực kỳ áy náy với chuyện này.
| Nhìn dáng vẻ này của Sư Chấn Thiên, Lăng | Vân Tiêu cũng không biết nên nói gì, anh ta chỉ biết mình suýt thì bị làm cho tức chết.
"Đừng để ý tới anh ta, chúng ta chạy mau!"
Lăng Vân Tiêu lo lắng con yêu thú này sẽ đuổi theo tới.
Bây giờ đối phương chỉ đang làm loạn trong rừng Cổ Chước thôi, cũng chưa hề ra ngoài phá hoại, bây giờ trải qua một phen kích động, chắc chắn sẽ đuổi theo giết bọn họ.
Ngay vào lúc bọn họ đang chạy, yêu thú đột nhiên vùng đuôi lên, nhoáng cái quất bon ho một cái, ai cũng tuyệt vọng nằm rạp trên đất, nhìn yêu thú này mà lòng hoảng sợ không thôi.
Tốc độ phản ứng của Lăng Vân Tiêu nhanh hơn chút, anh ta tranh thủ thời gian đứng lên, tóm lấy các anh em của mình rồi chạy về phía trước, nếu như còn tiếp tục chậm trễ, vậy coi như
Xong đời rồi.
Thấy đám người chạy trối chết, Trần Bình cũng không nhịn được, bất đắc dĩ cười, không ngờ lá gan họ lại nhỏ vậy.
"Các người đừng chạy, mọi người hãy cùng nhau liên hợp giết con yêu thú này đi, tôi sẽ dành phần lớn công lao cho mọi người!".
- Sư Chấn Thiên cố ý trêu chọc nói, lúc đầu Lăng Vân Tiêu muốn chạy trốn, nhưng nghe đối phương nói vậy, trong mắt liền lộ vẻ không vui.
"Ha ha, đứng thì đứng, anh cho rằng tôi sợ anh chắc? Cùng lắm thì chết, ông đây xưa giờ không sợ chết!"
Những lời này của Lăng Vân Tiêu làm cho Trần Bình có chút kinh ngạc, anh không ngờ cái tên này nhìn chẳng ra sao cả, thực tế gan lại rất lớn.
Trần Bình lập tức mò trong người ra mấy viên linh thạch, tùy ý tung về phía trước, tạo thành một trận pháp bao vây cỡ lớn, dựa vào trận pháp này, anh có thể khống chế yêu thú bên trong đó.
| Lúc đầu Lăng Vân Tiêu có chút phẫn nộ, nhưng sau khi nhìn thấy động tác của Trần Bình thì liền yên tĩnh trở lại, trên mặt anh ta mang theo
vẻ tò mò, có chút bất ngờ nhìn chằm chằm Trần Bình, không biết anh định làm gì.
| Thực lực của Trần Bình này tuyệt đối vượt quá sức tưởng tượng của anh ta, người có thể tiện tay vung xuống linh thạch, bày bố trận pháp thì tuyệt đối không đơn giản.
| "Tôi thật muốn biết rốt cuộc anh có được bản lĩnh gì, nhìn cũng ghê gớm đấy!".
Lăng Vân Tiêu đã sớm không còn để ý tới chuyện sống chết, khi anh ta nhìn đến Trần Bình, | lòng tin lại càng được củng cố thêm,
Nói không chừng cái tên này thực sự có thể giải quyết gọn đám yêu thú, tất cả kết cục chưa thành đều có biển số. - Vào lúc này, đám người liên tiếp bị đánh bay, nhìn dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
| Trần Bình cũng cảm thấy có chút không ổn, dù sao đâm người này cũng vì bọn họ nên mới bị thương, Trần Bình cũng liếc mắt ra hiệu cho Sư Chấn Thiên.
Thấy biểu cảm của Trần Bình, Sư Chấn Thiên lập tức gật đầu, anh ta đương nhiên biết Trần Bình muốn nói gì.
"Thứ này là đan dược dùng cho các người
- ------------------