*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh ta phải đi nhanh theo bước chân của Trần Bình, đi ra ngoài thành.
Lúc này Trần Bình đã dẫn Sư Chấn Thiên rời khỏi thành Thiên Lăng, anh muốn nhanh chóng đến chỗ rừng Cổ Chước.
"Đám yêu thú này nhiều thật đấy."
Sư Chấn Thiên không nhịn được cảm khái một câu. | Anh ta cũng đặc biệt chứng minh năng lực của mình, mặc dù bầy yêu thú này có thực lực đạt đến cường hóa, nhưng ý thức vẫn ngu ngốc.
Dường như, bọn chúng chỉ thứ gì đó đơn | thuần tăng cường thực lực của bản thân mà thôi.
Cảm nhận được bây yêu thú này kính sợ với mình, sư Chấn Thiên cảm thấy cực kỳ hài lòng.
| "Ha ha, đám bọn mi tốt nhất là duy trì thái độ tôn kính."
Nói xong lời này, anh ta liền nghênh ngang đi
qua đàn yêu thú.
Trần Bình nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của đối phương cũng không nhịn được muốn ra tay đánh người.
| Cái tên này lúc này cũng kiêu ngạo, đến lúc đó cho dù bị người ta đánh cũng là đáng đời.
Trần Bình bên này đi lại dễ dàng, mà bên kia Tường Tử lại không được thoải mái như vậy.
Mặc dù anh ta có túi thơm, nhưng phần lớn những yêu thú này đều có chút hiếu kỳ với tủi thom.
Bọn chúng đương nhiên sẽ không đi chủ động công kích người nắm giữ túi thơm, nhưng mà bọn họ rất hăng hái xông lên ngửi trái ngửi phải, làm cho hai chân Tường Tử như nhũn ra, không dám tiếp tục đi nữa.
"Bọn yêu thú mi tính làm gì? Nhanh cách xa ta ra, đừng có áp sát như thế."
Tường Tử bất mãn hét lên.
Anh ta hi vọng dám yêu thú buồn nôn này có thể cách mình xa một chút, thế nhưng đám yêu thú lại nghe không hiểu, bọn chúng chỉ biết mùi của túi thơm này làm chúng rất thích.
Tường Tử nhanh chóng bị đám yêu thú bao
vậy, chỉ cần anh ta xuất hiện ở chỗ nào là sẽ có một bầy yêu thú chặn lại, căn bản không cho anh ta có cơ hội thở.
| Không có thứ gì dư thừa quấy nhiễu mình, Trần Bình nhanh chóng tiến vào trong rừng Cổ Chước.
| Lúc này, trong rừng Cổ Chước, có tám đội ngũ khác.
ni
Bọn họ chính là người phía hoàn thành phải tới.
Hoàng đế cũng vô cùng coi trọng chuyện này, ông ta không có khả năng bỏ mặc, nhanh chóng phái ra vị thống lĩnh mà mình coi trọng nhất.
- Vị thống lĩnh này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng thực lực cực kỳ mạnh, sớm đã một mình đảm đương một thế lực.
| "Biết mình và cái lão già cho má Lâm kia có xích mích, vẫn sắp xếp cho mình tới đây, rõ ràng là muốn mình chịu chết còn gì!"
"Lão già này đúng xấu bụng!"
Thống lĩnh trẻ là một kẻ nóng tính, dù sao bây giờ núi cao Hoàng đế xa, đương nhiên không | thèm để ý lễ tiết gì nữa, cái gì cũng nói ra được.
- Những người khác nghe thống lĩnh trẻ nói xong, cả người đều run lên, mấy lời này sao bọn họ dám nghe chứ.
| "Thống lĩnh nói cẩn thận chút! Tuyệt đối đừng nói ra lời như vậy, để người có lòng riêng nghe thấy, truyền đến tai hoàng thượng, vậy coi như xong đời."
Các tướng sĩ chung quanh đều đang thuyết phục thống lĩnh trẻ, bọn họ cũng biết đối phương nóng tính, lần này đúng là nhận ấm ức tới đây, nhưng mà nhục mạ Hoàng đế trước mặt mọi người như vậy, đây chính là tội chết.
| Trên mặt thống lĩnh trẻ lộ ra vẻ khinh thường.
"Lăng Vân Tiêu tôi có lúc nào sợ chứ?"
Anh ta có chút khinh thường ngẩng đầu lên, phất tay với đám người một chút: "Các người theo tôi lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn không có học được nửa điểm cốt khí của tôi sao!"
| Lăng Vân Tiêu nhìn đám người này, chỉ hận rèn sắt không thành thép, rõ ràng tất cả đều là chiến hữu đồng sinh công tử, nhưng đám người này lại thể hiện bản thân quá yếu đuối rồi.
Anh ta hận nhất chính là người không có cốt