*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cô gái này, cô có biện pháp gì ư?”
Hiện tại là lúc tuyệt vọng, Hám Thừa Phong chuyện gì cũng có thể thử được, đồng thời cũng đã sớm coi ngựa chết làm ngựa sống rồi.
Hiện tại ông ta chỉ ước gì có người nối dõi, có thể cứu được con trai ông ta.
Nhà bọn họ cũng chỉ có một đứa con độc đinh như thế, cho dù là gia tài bạc tỷ thì sao chứ, cuối cùng vẫn không có người nào kế thừa.
Nếu như có thể nói, thậm chí Hám Thừa Phong còn muốn đưa tất cả tài phú ra, chỉ cần đổi lấy cơ hội chữa bệnh cho con trai của mình.
Nặc Nhất có chút tùy ý từ bên cạnh lấy ra một viên đan dược, trực tiếp đưa cho đối phương.
“B00 mai nguyên thạch."
Sau khi nói xong những lời này, cô ta trực tiếp vươn tay đưa ra trước mặt đối phương.
Viên đan dược này có thể chữa khỏi bách bệnh, cho dù là bệnh nặng gì thì đều có thể dễ dàng hóa giải.
Trừ khi đối phương bị trúng nguyền rủa nào đó, nếu không tuyệt đối có thể nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Nặc Nhất cảm thấy chắc hẳn viên đan dược kia rất thích hợp với đối phương.
Ngày thường viên đan dược này chính là một sự tồn tại quý hiếm.
Nghe thấy những lời Nặc Nhất nói, trên mặt Hám Thừa Phong cũng lộ ra biểu cảm nghỉ ngờ.
“Ý của cô là, bán viên đan dược này cho tôi?" Hám Thừa Phong xoắn xuýt một lúc lâu, rốt cuộc cũng hiểu rõ ý tứ của đối phương.
Nặc Nhất khế gật đầu, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
“Viên đan dược kia có thề chữa trị không ít bệnh tật, ông có thể lấy về thử qua.”
Về phần công dụng của nó, Nặc Nhất cũng không muốn nói quá nhiều.
Dùng người thì không nghỉ ngờ, mà đã nghi ngờ thì không dùng, những người tới mua đan dược nhất định đều phải tin tường mình.
Hám Thừa Phong chỉ cảm thấy Nặc Nhất đang lừa người, sao trên thế giới này lại có loại đan dược thần kỳ như thế được chứ? Chẳng qua nề mặt lòng tốt của đối phương, ông ta vẫn đưa tiền mua viên đan dược kia.
Cho dù nói gì thì nói cuối cùng cũng phải mua về thử một chút, nếu như thật sự có hy vọng thì sao? Con trai của ông ta vốn không còn sống được bao nhiêu lâu nữa, nếu như thứ này có thề giúp thằng bé kéo dài tuổi thọ, đương nhiên là không còn gì tốt hơn.
Đúng vào lúc này, một người đi săn vội vàng chạy tới.
Phía sau anh ta còn có một đám người, bọn họ ra sức khiêng một người đàn ông đi tới trước Tàng Bảo Lâu.
Trần Bình cũng bị động tĩnh bên này hấp dẫn, anh có chút hiếu kỳ đi tới, nhìn thoáng qua tình hình ở nơi này.
Đám thợ săn nhìn thấy Trần Bình đột nhiên xuất hiện, bọn họ lập tức trở nên vô cùng kích động, cả đám vội vàng không ngừng dập đầu với Trần Bình, cầu xin đối phương có thể cứu mạng.
“Ông chủ, cậu nhất định phải nghĩ cách đó."
“Trong lúc chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, người anh em của tôi bị mai phục, hiện tại trên người trúng kịch độc, đã sắp không cứu được nữa, cầu xin cậu nhanh nghĩ cách cứu anh ta đi!" Tất cả mọi người đều đang điên cuồng khẩn cầu Trần Bình, hy vọng có thể nhận được sự cứu giúp của Trần Bình.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hám Thừa Phong cũng cảm thấy hơi nghỉ hoặc một chút.
Ông ta không hiều đám người này chạy đến Tàng Bảo Lâu trước tiên làm gì.
Anh em của mình bị thương, không phải nên đến y quán trước ư? Vì sao lại chạy đến một cửa hàng nhỏ như thế, chẳng lẽ bọn họ thật sự cảm thấy chỗ này có thể cứu người được? Tuy nói trong lòng Hám Thừa Phong cảm thấy vô cùng nghỉ hoặc, thế nhưng ông ta cũng không hỏi ra khỏi miệng mà chính là yên lặng đứng một bên quan sát.
Ông ta cũng không phải thầy thuốc, đối với tình huống của đám thợ săn, đương nhiên là bất