*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Bình không chút đề ý đến dáng vẻ của Nặc Nhất.
Bên cạnh Trần Bình thật sự có quá nhiều cô gái xinh đẹp, cho nên anh không quan tâm đến bất kỳ dáng vẻ của người nào.
Thậm chí anh còn cảm thấy mình có chút mù mặt, nhìn thấy gái xinh gần như khó mà phân biệt dáng vẻ của đối phương.
Anh chỉ có thể phân biệt những người có dáng vẻ không đẹp lắm.
Chính bởi vì bên người đông đảo gái xinh, cho nên đối với mấy em gái xinh đẹp, Trần Bình đã sớm sinh ra sức miễn dịch nhất định.
Những suy nghĩ lung ta lung tung của Cổ Tiêu Thi, Trần Bình đương nhiên không thể nào đoán ra được, chẳng qua cho dù có đoán được thì anh cũng không có khả năng đề ý đến.
Người phụ nữ này hoàn toàn là tôm tép nhãi nhép, cơ bản không đáng đề mình đề trong lòng.
“Cô nói đan dược của chỗ chúng tôi khiến cho người uống xảy ra vấn đề, đây là chuyện gì?”
Trần Bình cảm thấy hơi nghỉ hoặc một chút, anh thật sự không rõ đây là tình huống như thế nào, chẳng qua anh có lòng tin một trăm phần trăm, tin tường đan dược của mình tuyệt đối không thành vấn đề, sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề nào.
Cổ Tiêu Thi trực tiếp bảo người nâng một người đàn ông nhìn qua có dáng vẻ yếu ớt từ bên cạnh tới, đồng thời lời thề son sắt chỉ trích Trần Bình.
“Khoảng thời gian trước người này đến mua đan dược ð chỗ các anh, nói là có thể tăng cao tu vi, kết quả sau khi người ta uống xong thì mất đi nửa cái mạng.”
“Dù sao thì chuyện này các người cũng phải đưa ra một lời giải thích hợp lý, chẳng lẽ tất cả đều là giả?" “Người đàn ông này mua đồ trong cửa hàng của mấy người, rất nhiều người có thể đứng ra làm chứng!”
Cổ Tiêu Thi dương dương đắc ý nói.
Thằng cha này là người mà cô ta phải tốn thời gian rất lâu mới tìm được.
Cổ Tiêu Thi vẫn luôn muốn tìm cơ hội để trừng trị Trần Bình, cho nên thời gian dài cô ta vẫn luôn chú ý đến các y quán lớn.
Quả nhiên trời không phụ người có công, nói tóm lại Cổ Tiêu Thi tìm được một người bệnh đặc thù.
Trải qua nghe ngóng trên nhiều phương diện và quan sát, quả thật người đàn ông này đã mua đan dược ở Tàng Bảo Lâu.
Hơn nữa sau khi đối phương nuốt đan dược kia xuống thì lập tức biến thành dáng vẻ này, tu vi cũng bị phế đi hơn nửa.
Nói một cách chính xác thì đan điển của anh ta đều bị hủy hết, về cơ bản không khác gì một phế nhân.
Vì thế Cổ Tiêu Thi trực tiếp cho đối phương một khoản tiền, để anh ta đứng ra làm chứng chỉ trích Trần Bình, nếu như thế cho dù anh ta có biến thành một người bình thường thì cũng có một khoản tiền vượt qua nửa đời sau.
Cổ Tiêu Thi cảm thấy cách làm của mình vô cùng hoàn mỹ, lợi dụng thủ đoạn này, Cồ Tiêu Thi đã thành công lấy được niềm vui của người đàn ông kia.
Đương nhiên ngoại trừ tiền thì điều quan trọng hơn vẫn là lợi dụng mị thuật của mình.
Cổ Tiêu Thi rất rõ ràng, nếu như không phải thủ đoạn mị thuật của mình cao cường, thật đúng là có chút không bắt được người đàn ông này, tuy nhìn qua đối phương đã là một phế nhân, nhưng trên thực tế thì ý chí rất kiên định.
Đối với loại người này, Cổ Tiêu Thi cần phải hao phí rất nhiều công sức mới có thể thu phục.
Chẳng qua nếu như có thể lợi dụng đối phương đề áp chế Trần Bình, như vậy cho dù tốn nhiều công sức hơn nữa cũng vô cùng đáng giá.
Nghe được những lời Cổ Tiêu Thi nói, người đàn ông kia khẽ gật đầu, anh ta run rẩy chỉ vào đan điền của mình, thống khổ chảy nước mắt.
Ö đây đều là người tu hành, bọn họ chỉ cần nhìn qua là có thể rõ ràng thân thể của đối phương đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện đan điền của thằng cha này bị vỡ vụn cũng không phải điều bí mật gì, mọi người chỉ cần nhìn thoáng qua cơ thể của anh ta là biết tất cả đều là thật.
Mấy người thợ săn vừa được Trần Bình cứu chữa lập tức tức giận phản bác.
“Anh xảy ra chuyện gì thì cũng đừng chạy