*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tôi đương nhiên biết tin tức của Loan Lão, chẳng qua dễ dàng như thế từ trong miệng của tôi lấy được tin tức, trong lòng tôi cũng cảm thấy rất áy náy."
Cổ Tiêu Thi ra vẻ xoắn xuýt nói.
Trên thực tế thì trong lòng cô ta đang kiếm cách moi tiền của đối phương.
Hiện tại Cổ Tiêu Thi đã sớm nghèo đói rớt mồng tơi, vì có thể sớm ngày trả hết nợ nần, cô ta nhất định phải nghĩ mọi cách đề kiếm tiền.
Người đàn ông trước mắt này mang đến cho cô ta một loại cảm giác quan to quý tộc, Cổ Tiêu Thi khẳng định đối phương không phải hạng người tầm thường.
“Những nguyên thạch này cô cầm lấy đi”
Hám Thừa Phong cũng là người nóng tính, ông ta trực tiếp lấy từ trong ngực ra một đống nguyên thạch đưa cho đối phương.
Nếu như dùng tiền có thể đổi được tin tức từ chỗ đối phương, đương nhiên là tốt nhất rồi.
Nhìn thấy được một đống nguyên thạch này, trong nháy mắt Cổ Tiêu Thi đã nð một nụ cười xán lạn.
“Bọn họ đi đến Tàng Bảo Lâu, chính là cửa hàng bắt mắt nhất ở trung tâm thành trì này! Chẳng qua cửa hàng kia là hắc điếm, cũng không biết ð trong cửa hàng kia, ông lão đó có bị ăn thiệt hay không?”
Nói đến đây Cổ Tiêu Thi vẫn không quên hắt nước bần vào Tàng Bảo Lâu.
Cô ta đương nhiên biết, chính mình không cách nào che giấu hào quang của Tàng Bảo Lâu.
Nhưng cô ta có thể làm ấn tượng ban đầu giữ vai trò làm chủ đạo, vu oan hãm hại Tàng Bảo Lâu, làm cho đối phương lưu lại ấn tượng xấu.
Nhìn thấy đối phương nhiệt tình chỉ đường, Hám Thừa Phong nói một câu cảm ơn rồi nhanh chóng rời đỉ.
Mục đích của ông ta cũng không phải mua đồ, mà chính là đến tìm Loan Lão.
Đến mức vì sao đối phương lại tới Tàng Bảo Lâu, ông ta cũng chẳng muốn quan tâm.
Hành tung của loại nhân vật này cũng không phải thứ mà ông ta có thể phỏng đoán.
Ở trước mặt Loan Lão, ông ta ngay cả một cọng lông cũng không bằng.
Tự tiện đi nghe ngóng hành tung của Loan Lão, vốn dĩ chính là chạm vào tối ky của đối phương.
Nếu như còn muốn hiểu rõ mục đích và hành trình của người ta, đơn giản chính là nói chuyện viền vông.
“Những người này thật đúng là đến đi vội vàng”
Nhìn thấy Hám Thừa Phong vội vàng biến mất trước mặt mình, Cổ Tiêu Thi không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng ông cụ kia đã nói bản thân muốn bế quan, đám người này còn vội vàng đi tới tìm mắng làm gì chứ? Vị trí của Tàng Bảo Lâu thật sự rất dễ tìm, Hám Thừa Phong gần như không chút sức gì đã tìm được vị trí của cửa hàng này.
Nhìn thấy Tàng Bảo Lâu trang trí vô cùng xa hoa, Hám Thừa Phong có một loại ảo giác.
Dưỡng như Hối Bảo Lâu kia mới là hàng fake, mà Tàng Bảo Lâu này mới là cửa hàng được truyền thừa nhiều năm, có được vô số nội tình.
“Chào cô?”
Hám Thừa Phong cần trọng đi lên chào hỏi Nặc Nhất.
Lúc này cửa hàng còn chưa mờ, chỉ mỡ một cánh cửa đề thông gió mà thôi.
Trên mặt Hám Thừa Phong mang theo nụ cười nịnh nọt, không chút nào có dáng vẻ của thành chủ.
Nặc Nhất hơi quay đầu nghỉ hoặc một chút, có chút không hiều nhìn qua đối phương.
Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, trong lòng của các cư dân thành Nhật Nguyệt cũng rất rõ ràng, cho nên cũng sẽ không tùy ý đến quấy rầy mới đúng.
Không nghĩ đến lúc này thế mà lại có người đến.
Trong đáy mắt Nặc Nhất mang theo sự cần thận, tuy nói người đàn ông này tươi cười như hoa, nhưng cô ta vẫn có thề cảm nhận được chút uy áp đến từ trên người đối phương.
Rất rõ ràng người đàn ông này tuyệt đối không phải người bình thường, thân phận của ông ta nhất định là một sự tồn tại tương đối cao quý.
Ánh mắt Nặc Nhất mang theo cảnh giác