*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người của thành trì hạng hai này tương đối kiêu ngạo, bình thường đều xem thường loại thành hạng ba.

Đây chính là quy luật.

Giống như cư dân ở Hoàng Thành có thể xem thường khắp nơi, giữa thành trì lẫn nhau cũng có chút khinh bỉ.

Con trai của thành chủ Hám Thừa Phong thành Thiên Lăng bị bệnh nặng, chẳng qua không ai biết rõ tình hình như thế nào.

Ông ta đã tìm vô số thầy thuốc, ngay cả những thầy thuốc ở sâu trong núi cũng đã từng thử qua, nhưng bệnh tình của con trai ông ta vẫn như cũ không cách nào chuyền biến tốt đẹp, thậm chí còn không ngừng chuyền biến xấu.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Ông ta một mình lầm bầm, thỉnh thoảng liếc nhìn đứa con trai đang nằm trên giường của mình, cùng với vợ ngồi đầu giường đang âm thầm lau nước mắt.

Vợ của ông ta vì con trai cũng đã sớm hao tồn vô số tâm huyết, tóc bạc trắng.

“Trước đó tôi đã dùng hết cách đều không liên lạc được với Loan Lão, không nghĩ đến đột nhiên lại biết được tin tức ông ta bế quan.”

“Cũng không biết rốt cuộc ông ta muốn bế quan trong bao lâu nữa.”

Hám Thừa Phong nóng nảy nói, thậm chí còn có chút nói không được mạch lạc.

Tuy chuyện Loan Lão có thể tăng thực lực lên khiến ông ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, thế nhưng hiện tại con trai của ông ta nguy cơ sớm tối, nhu cầu cấp bách chính là cần có người chữa trị.

Những thầy thuốc kia từng người đều nói, thọ mệnh của con trai ông ta không quá ba tháng.

Điều này làm sao mà ông ta có thể chịu đựng được.

Thời gian người tu hành bế quan có thề tính bằng năm, có lẽ phải mất ba đến năm năm, đối phương mới có thề xuất quan.

Mà Loan Lão cũng cố ý dặn dò, không cho phép bất kỳ người nào đến quấy rầy mình, cho dù tìm được đối phương thì cũng không cách nào quấy rầy được.

Nghĩ đến đây, Hám Thừa Phong càng thêm tuyệt vọng, thậm chí còn phun một ngụm máu tươi.

“Thành chủ."

Đúng lúc này một người đàn ông hoảng hốt chạy vào.

“Cậu nghe được tin tức gì rồi à?“ Hám Thừa Phong vô cùng kích động, Tường Tử vẫn luôn làm việc cho ông ta, thời gian dài phụ trách nghe ngóng về thần y và tin tức của Loan Lão.

“Đúng là có tin tức, tôi nghe Tiểu Ny Nhi làm trong Hối Bảo Lâu nói, trước đó chi nhánh ð thành Nhật Nguyệt đã từng báo cáo thấy được hành tung của Loan Lão”

“Hơn nữa thời gian còn là ngày hôm qua.”

Tường Tử thờ hồn hền nói.

Vì đề lấy được tin tức này, anh ta không ít bị những người kia chiếm hỡi.

Nghe được những lời này, trong nháy mắt Hám Thừa Phong đã cảm thấy vô cùng kích động.

Ông ta có thể biết được tin tức của Loan Lão thì đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Hám Thừa Phong hoảng hốt lập tức muốn chuẩn bị ngựa, đi tìm Loan Lão trước.

Tường Tử rất kịp thời tạt cho đối phương một chậu nước lạnh.

“Ông đừng quên, Loan Lão đã nói chính mình muốn bế quan.

Nếu như bây giờ chúng ta qua đó quấy rầy người ta bế quan, sẽ không khiến người ta phản cảm à?”

Quan hệ giữa Tường Tử và Hám Thừa Phong vẫn luôn rất tốt, cho nên nói chuyện cũng tương đối làm càn.

Nghe được Tường Tử nói như thế, Hám Thừa Phong thờ dài, sau cùng vẫn quyết định đến đó nhìn xem.

“Cũng không còn cách nào khác, nếu như tôi không đi một chuyến thì con trai chẳng còn hy vọng nào nữa."

Tâm trạng của ông ta rất uề oải, vì con trai mình, cuối cùng người làm cha như ông ta vẫn nên đi thử một lần.

Điều quan trọng hơn chính là, vốn dĩ người tu hành như bọn họ rất khó có được con nối dõi, lại thêm chính mình già mới có con, cho dù muốn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play