*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vốn dĩ lúc đầu Úy Trì Luyện Thiết đang xem náo nhiệt, thật không nghĩ đến, con gái mình lại thể hiện dáng vẻ mê trai quá khoa trương.
Làm một người đứng xem, ông ta có chút không nhìn nồi nữa.
“Khu khụ..."
Úy Trì Luyện Thiết không nhịn được ho khan một tiếng, muốn nhắc nhờ Úy Trì Văn Thanh.
Nhưng dường như con nhóc này cơ bản không nghe thấy được, vẫn dùng ánh mắt sùng bái để nhìn chằm chằm Trần Bình như cũ.
Rơi vào đường cùng, Úy Trì Luyện Thiết chỉ có thể vươn tay ra, chọc vào đầu của đối phương.
“Con đừng có mà suốt ngày dùng ánh mắt này đi nhìn lung tung”
Nghe thấy câu nói của cha mình, Úy Trì Văn Thanh lập tức cười xấu hồ.
Vốn dĩ lúc đầu cô ta cho rằng mình len lén nhìn như thế, không nghĩ đến tất cả lại biểu hiện ra rõ như vậy.
“Xong rời, vừa rồi mình biểu hiện ra quá rõ ràng..."
Tâm tư của Úy Trì Văn Thanh cơ bản không đề trên cuộc chiến.
Trận chiến này đã không còn việc gì cho mình làm nữa.
Úy Trì Văn Thanh chỉ cần đứng ở chỗ này làm bình hoa là có thể thành công chờ đợi thắng lợi.
Ngay tại dưới ánh mắt ngóng trông của tất cả mọi người, có hai người bị đệ tử của Đan Tông áp giải đến.
Nhóm đệ từ này của Đan Tông chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đã sớm bị dọa đến mức không đi nổi.
Hai chân của mỗi người đều đang run lầy bẩy, mặc dù bọn họ chính là người tu hành, thế nhưng thực lực của bọn họ cũng chỉ là sự tồn tại hèn mọn mà thôi.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng tông chủ của mình phá giải được trận pháp của đối phương, hiện tại xem ra cũng không phải là như thế.
Thì ra là vào thời điểm mấu chốt đổi phương lại bỏ qua, cho nên bọn họ mới có thể giữ được một cái mạng.
Nếu không cho dù có là tông chủ thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Đám đệ từ của Đan Tông run rầy, đi đến bên cạnh Đan Đồ Tử.
Bọn họ không rõ, Đan Đồ Tử lấy đâu ra dũng khí dám ra tay với đối phương.
Rõ ràng hiện tại bọn họ đã rơi vào thế yếu như thế, ông ta vậy mà còn không biết sai, còn muốn tiếp tục ra tay uy hiếp đối phương.
“Tông chủ, chúng tôi đã dẫn người đến đây rồi " Trong đó có một đệ tử kiên trì nói.
Anh ta không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
Nhìn thấy Dương Quế Lan và Ngô Hưng Khôn bị đưa đến, trên mặt Đan Đồ Tử lại khôi phục nụ cười.
“Không nghĩ đến người của các cậu cũng rơi vào trên tay chúng tôi đúng không."
Ngô Hưng Khôn chính là đại đệ tử cấp bậc cao nhất trong tông môn, cho dù như thế nào, chắc hẳn Luyện Khí Tông cũng sẽ cứu đối
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT