*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Quế Lan kích động không ngừng la hét om sòm, bà ta sợ Trần Bình sẽ bỏ qua bản thân.

Ngô Hưng Khôn có chút bất mãn nhìn thoáng qua Dương Quế Lan, người phụ nữ này thật đúng là ồn ào.

Đan Đồ Tử thì ngó lơ Dương Quế Lan la hét om sòm ở chỗ này, ông ta biết rõ, Dương Quế Lan càng la hét to, Trần Bình sẽ càng lo lắng.

“Bà đừng có mà đứng đó gào thét nữa, đây là địa bàn của Luyện Khí Tông, bà không nhìn thấy ở trong đây có nhiều người bị thương như thế à?”

“Chắc chắn đám người kia sẽ thả chúng ta ra, lại thêm có thân phận của tôi ở chỗ này, bọn họ dám làm cái gì chứ?”

Ngô Hưng Khôn rất bất mãn nói, đối với hành vi thấp kém này của Dương Quế Lan, anh ta cảm thấy vô cùng khinh thường.

Dương Quế Lan nghe thấy đối phương nói như thế, bà ta không kìm lòng được, có phần không vui nhíu mày.

Thằng ranh này cũng dám nhục nhã chính mình như thế.

“Ha ha ha, lúc cậu bị bọn họ bắt, tư thái còn thấp kém hơn tôi nhiều lắm, lúc cậu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sao không nói bản thân buồn nôn?”

Dương Quế Lan vốn chính là một người rất phách lối, bà ta đã chịu quá nhiều sợ hãi, lần này bà ta hoàn toàn bùng nổ.

Nghe được hai người kia ầm ĩ, Đan Đồ Tử dương dương đắc ý nhìn thoáng qua Trần Bình.

“Ha ha ha, Trần Bình, còn cả Úy Trì Luyện Thiết nữa, hai người đã thấy được chưa, người của các ông đã hoàn toàn sợ hãi, nếu như không muốn bọn họ phải chết thì hãy nắm chặt thời gian nói chuyện với tôi.”

“Lần này tôi cũng sẽ không cho cậu quá nhiều thể diện đâu”

Ông ta cảm thấy bản thân mình đã nắm chắc phần thắng.

Nghe được những lời này, Trần Bình không kìm lòng được mà bật cười.

"Ông cảm thấy ông có thể hù dọa được tôi ư? Một phàm nhân mà thôi.”

Trần Bình bất đắc dĩ lắc đầu, lão già này thật đúng là đầu óc không được tốt cho lắm.

Thật sự cho rằng dùng Dương Quế Lan là có thể uy hiếp, đe dọa được anh ư? Anh muốn cứu người, còn không phải là chuyện chỉ vài phút thôi à? Trần Bình liếc mắt ra hiệu cho Diệp Phàm, để anh ta đi ra phía sau cứu Dương Quế Lan.

Về phần tên Ngô Hưng Khôn vô cùng phách lối kia, Trần Bình cơ bản không muốn đề ý đến.

Thằng cha Ngô Hưng Khôn này, từ trước đến nay luôn là người miệng tiện, vừa đến đã đắc tội với mọi người mấy lần, anh cũng không muốn tốn công đi cứu người như thế.

Diệp Phàm gật đầu, trong nháy mắt đã biến mất sau lưng Trần Bình.

Đan Đồ Tử nhìn thấy động tĩnh của Diệp Phàm, ông ta lập tức muốn vươn tay túm lấy Dương Quế Lan và Ngô Hưng Khôn.

Bởi vì lời nói kia của Trần Bình khiến cho ông ta cảm thấy hình như Dương Quế Lan không quan trọng lắm.

Vì thế ông ta đã dồn tất cả trọng điểm lên người Ngô Hưng Khôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play