*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một ngày của Trần Bình có trăm công ngàn việc, thật sự có nhiều người bên cạnh lắm, loại người không quan trọng này, căn bản cũng không đáng để nhớ.

Sư Chấn Thiên càng không ngừng trợ giúp Trần Bình nhớ lại, rất nhanh trên mặt Trần Bình cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Anh đã nhớ ra người này là ai rồi? Là tên lúc trước muốn cướp biệt thự của bọn họ, đồng thời còn dương dương đắc ý kia.

Trần Bình cũng không nghĩ tới, vậy mà tên đó lại có liên quan đến chuyện này.

“Không ngờ rằng vậy mà tất cả những chuyện đó lại có liên quan đến anh ta, hãy bắt anh ta tới, thầm vấn một chút”

Trần Bình trực tiếp ra lệnh cho Sư Chấn Thiên nhanh chóng đi bắt người.

Nhưng mà sau khi suy nghĩ liên tục, anh quyết định để Diệp Phàm đi cùng với đối phương.

Tên Lưu Vĩ Kiệt này có chút quỷ dị, chỉ cần không cần thận sẽ rất dễ trúng chiêu.

Từ trước đến nay Sư Chấn Thiên đều có lòng dạ ngay thẳng, mặc dù cũng coi là trong cái thô có cái tỉnh thế, nhưng từ đầu đến cuối Trần Bình đều cảm thấy, có Diệp Phàm sẽ yên tâm hơn một chút.

Sư Chấn Thiên đi theo Diệp Phàm, nhanh chóng đến phòng ngủ của Lưu Vĩ Kiệt.

Lưu Vĩ Kiệt là người tương đối có thiên phú ở trong đông đảo các đệ tử, cho nên mới có tư cách được có một căn phòng ngủ riêng.

Lúc này Lưu Vĩ Kiệt đang ở trong phòng ngủ, nghiên cứu một thứ đồ cổ quái kỳ lạ.

Gần đây anh ta ngẫu nhiên lấy được một quyền sách cổ, phía trên viết đủ loại phương pháp thu thập và luyện chế con rối.

Thông qua quyển sách cổ này, anh ta đã học được rất nhiều tri thức liên quan, đồng thời còn có thể tiến hành lợi dụng.

Trong khoảng thời gian này anh ta đã bắt không ít sư huynh đệ đồng môn, lợi dụng những người này để chế tạo thành con rối của mình.

Chỉ là trong khoảng thời gian này vẫn luôn thất bại, cho nên mới rơi vào đường cùng, anh ta đành phải tìm người tiến hành luyện chế khắp nơi.

Trong lòng Lưu Vĩ Kiệt biết rất rõ ràng, nếu cứ tiếp tục như vậy khó tránh khỏi sẽ khiến người ngoài chú ý.

Đến lúc đó để người của học viện phát hiện ra thân phận của mình, vậy thì thảm rồi.

Vào lúc này, Lưu Vĩ Kiệt chỉ muốn nhanh chóng nghiên cứu triệt đề về thuật Khôi Lỗi, đỡ đề người khác phát hiện ra thân phận của mình.

Anh ta biết rõ, cho dù bây giờ người của học viện nghỉ ngờ, chắc chắn cũng sẽ không nghỉ ngờ đến mình.

Anh ta là học sinh tốt giỏi nhiều mặt, là người luôn luôn cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời.

Những giáo viên kia đều vô cùng dễ bị lừa, cho dù như thế nào cũng không có khả năng nghỉ ngờ mình.

Thế nhưng anh ta sẽ không thể ngờ được, thân phận của mình cũng sớm đã bị người ta vạch trần.



- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play