*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cho dù là Lưu Hoàng Trạch hay là những người khác trong nhà họ Lưu, bọn họ đều biết rõ lúc này nhà họ Lưu đang có tương lai xán lạn, những người bình thường không lấy lòng mình, bây giờ chỉ có thể bị trục xuất ra danh sách qua lại của nhà họ Lưu.
Từ nay về sau, nhà họ Lưu sẽ nhày lên vị trí gia tộc cao cấp nhất, biến thành gia tộc hàng đầu ở Thượng Kinh.
Cha của Lưu Hoàng Trạch là Lưu Phong sau khi biết được việc này thì giận tím mặt, ông ta trực tiếp sắp xếp một số người cho đổi phương sử dụng.
Ông ta phái vài tên vệ sĩ có thực lực cao cường ở bên cạnh mình đến, mặc cho Lưu Hoàng Trạch phát huy.
Cho dù như thế nào, nhất định phải dạy dỗ tên nhóc ngông cuồng kia mới được.
Ông ta không cho phép bất kì kẻ nào khiêu khích tới tôn nghiêm của gia tộc mình.
Bởi vì Lưu Hoàng Trạch cũng biết tính cách này của cha mình, cho nên thường xuyên lợi dụng việc này đề lừa cha ra tay giúp mình.
Nhưng mà lần này đúng là anh ta bị nhục nhã nghiêm trọng.
Rất nhanh Lưu Hoàng Trạch đã sắp xếp toàn bộ đám người mà cha mình phái tới ở trong khu vực căn biệt thự này.
Trước đó khu biệt thự này đã bị phá hủy, còn chưa được trùng tu lại, cho nên tạm thời có thể tự do ra vào.
Đột nhiên có một đám người tới ð chỗ này giám sát, cũng không ai cảm thấy kỳ quái.
Ngay lúc này, ông cụ Hầu đột nhiên tìm Trần Bình, nhìn vẻ mặt của đối phương, hình như là có chuyện quan trọng gì muốn nói.
“Không xong rồi, Trần Bình, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ông cụ Hầu cực kỳ nghiêm túc mỡ miệng nói, đáy mắt tràn đầy vẻ cầu xin giúp đỡ.
Khoảng thời gian gần đây ông ta đang đến lúc quan trọng cần phải bế quan, căn bản cũng không có thời gian để ý tới những việc vặt ở trường học.
Nhưng hình như lần này trường học đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, trước khi ông ta bế quan cần nhanh chóng giao lại cho Trần Bình hoàn thành.
Thấy thời gian không còn nhiều lắm, ông ta tranh thủ thời gian túm lấy Trần Bình đến bên cạnh nghiêm túc dặn dò.
“Trong khoảng thời gian này có rất nhiều học sinh trong trường đã biến mất, nhưng trải qua phản ứng của các bạn học, mấy ngày trôi qua những học sinh này sẽ xuất hiện lần nữa, chỉ là ánh mắt trống rỗng, cứ như không có năng lực suy nghĩ vậy!" “Hơn nữa những học sinh này còn đang liên tục biến mất, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi giải quyết chuyện này!”
Ông cụ Hầu rất nghiêm túc dặn dò, trường học này cũng là tâm huyết nửa đời của ông ta, ông ta không muốn bị người ta phá hủy một cách khó hiểu như vậy.
Nếu như không phải mình cần bế quan, đúng là ông ta rất muốn tự mình tìm ra kẻ gây nên chuyện này.
Trần Bình nhìn thấy dáng vẻ vội vã như thế
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT