*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thế nhưng cổ tình đây là do Trần Bình phái tới, một người là yêu thú viễn cổ đã sống vô số năm, một người khác là Diệp Phàm đã đi lại ở trong giới tu hành Ấn Thế một khoảng thời gian dài.
Hai người kia ai cũng không hiểu nhiều về cuộc sống hiện đại, căn bản cũng không biết đối phó với thứ đồ này ra sao.
“Mẹ nó, tên này chạy cũng nhanh thật, thế mà không thể bắt anh ta lại được!" Sư Chấn Thiên mỡ miệng mắng mỏ, anh ta không hề có chút ấn tượng tốt nào với Lưu Vĩ Kiệt cả.
Diệp Phàm vẫn duy trì trầm mặc như, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở bên cạnh.
Anh ta cũng không để ý lắm với tất cả việc này, nếu Lưu Vĩ Kiệt đã không ở nơi này, chắc chắn sẽ ở nơi khác.
Bọn họ luôn có cơ hội bắt được đối phương.
Lưu Vĩ Kiệt nhìn cảnh tượng bên trong màn hình, sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi.
“Rốt cuộc là người nào? Tại sao tự dưng lại tìm đến cửa?”
Anh ta cũng không nhận ra hai người trước mắt, ð trong ấn tượng của anh ta cũng không có bất cứ trí nhớ gì về những người này.
Cho dù là người hơi đi qua thế giới của Lưu Vĩ Kiệt, anh ta cũng sẽ nhớ rõ ràng khuôn mặt của đối phương.
Vì thế cho dù là công nhân vệ sinh, Lưu Vĩ Kiệt cũng sẽ không quên mặt mũi của đối phương.
Nhưng mà sự thật đúng là như thế, lúc trước Lưu Vĩ Kiệt đến gây chuyện, Sư Chấn Thiên căn bản cũng không tới góp vui.
Mà Diệp Phàm càng là một tên đột nhiên xuất hiện, đối phương không biết cũng là điều cực kỳ bình thường.
Lưu Vĩ Kiệt nhìn thấy dáng vẻ của hai người kia, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận.
Anh ta cũng không thèm quan tâm đến một đám người còn chưa được luyện chế thành con rối này, mà trực tiếp xông ra ngoài.
Cho dù như thế nào, mình cũng phải ra tay trước để chiếm lợi thế.
Mặc dù nhìn qua hai người này có vẻ cao to lực lưỡng, nhưng căn bản không nhìn ra có bất kỳ nguyên lực gì cả.
Rất rõ ràng hai người kia cũng không có gì khác với người bình thường.
Anh ta muốn đối phó với hai người bình thường, còn có thể xảy ra chuyện gì sao? Lưu Vĩ Kiệt là người thông minh, anh ta nhìn một cái là có thể nhận ra được thân phận của đối phương.
Anh ta thấy bọn họ cường tráng như vậy, đồng thời còn đến phòng ngủ của mình để điều tra vào giờ này, ngoại trừ là nhân viên điều tra ra thì còn có thể là ai? Đối với mấy nhân viên của sờ cảnh sát này, anh ta không hề có một cảm giác sợ hãi nào cà.
Trụ sở bí mật của Lưu Vĩ Kiệt cách nơi này cũng không xa, rất nhanh anh ta đã cầm theo đồ vật đi vào trong phòng ngủ.
Khi anh ta chạy đến, Sư Chấn Thiên đang lục tung phòng ngủ của anh ta lên.
“Mẹ nó, người đàn ông này đúng là không biết sạch sẽ, anh ta ném một đống đồ lung tung
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT