*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần này bọn họ vốn muốn tập trung tất cả mọi người lại để tuyên bố một chuyện lớn ở học viện.
Giải quyết vụ tranh chấp này của Trần Bình, chẳng qua chỉ là thuận tay mà thôi. Nhưng khi những nhân viên cấp quản lý lần lượt rời đi, thì bảo vệ Lý Trung Hâm vẫn còn đứng nguyên trước mặt Trần Bình với tư thế kỳ quái, mọi người cảm thấy rất kỳ lạ. “Liệu có phải đội trưởng bảo vệ này bị điên rồi không?”
“Ai biết chứ, tớ cứ tưởng anh ta định trừng trị Trân Bình nữa cơ, nhưng không ngờ lại đứng ở nơi đó không nhúc nhích, tớ còn tưởng anh ta bị điểm huyệt rồi ấy chứ!”
“Chắc chắn không có khả năng có người ám toán Lý Trung Hâm đâu nhỉ, cậu nhìn thực lực của người ta đi, đó chính là cao thủ khu vực thứ tư đó. Cả đám chúng mình chẳng qua cũng chỉ là khu vực thứ nhất là mà thôi!”
“Còn nữa, cho dù mọi người đều có loại thực lực vượt cảnh giới giết người đó của Trần Bình, cũng không có khả năng có người từ khu vực thứ nhất vượt đến khu vực thứ tư được!”
Mọi người đều đang bàn luận linh tinh, hơn nữa còn gạt Lý Trung Hâm sang một bên một cách không hề thương tiếc. Lý Trung Hâm nghe thấy những lời bàn luận của mọi người, anh ta rất muốn mở miệng cầu cứu, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể động đậy được. Không biết tại sao trong nháy mắt anh ta ra tay đó, lại cảm thấy bản thân mình giống như bị người khác trói lại, ngược lại hiệu quả cũng rất giống với điểm huyệt mà mọi người đã nói. Nhưng hoàn toàn không có người nào làm gì anh ta, cũng chẳng có người nào lại gần anh ta hết.
Anh ta không tin cách xa như vậy, còn có người nào có thể tấn công được mình. Nhưng cho dù thế nào thì anh ta cũng không thể chấp nhận sự phế vật của mình.
Nói thế nào thì anh ta cũng là một bảo vệ, nếu can đảm thừa nhận mình là phế vật như vậy, vậy chẳng phải sẽ tương đương với việc vả vào mặt trường học hay sao? Nếu thật sự nói như vậy, thì anh ta cũng chỉ có mỗi một con đường chết mà thôi. Cũng may vốn dĩ không có người nào để ý đến tên rác rưởi này.
Sau khi bọn họ nghe thấy cấp quản lý muốn tuyên bố quyết định quan trọng, đã lập tức tới tập trung ở trung tâm sân thể dục. Chẳng ai để ý đến tên phế vật này, để mặc anh ta tự mình đứng ở một bên. Rất nhanh, đã có một người đàn ông trung niên trong số những người quản lý đứng ra, nhìn bộ dáng của ông ta ngược lại cũng là mặt mũi hiền lành. “Các vị, tiếp sau đây chúng ta sẽ có một đợt thử thách cỡ lớn, đây là một bí cảnh mà chúng tôi đã phát hiện ra.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở phía dưới đều hô lên kinh ngạc. Tuy bọn họ chỉ là những người tu luyện tự do không có tài nguyên gì, nhưng mọi người đều hiểu rõ bí cảnh có ý nghĩa gì.
Có bí cảnh đồng nghĩa với việc có một nơi sản xuất hàng loạt các cao thủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT