*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy động tác của hai người, Trần Bình rất nhanh đã quăng những suy nghĩ lung tung này lên chín tầng mây.
Anh rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định sẽ đi theo con đường mà đối phương đã sắp sẵn.
“Mặc kệ ông cụ Hầu có ý gì, nói tóm lại chúng ta cứ thuận theo suy nghĩ của ông ấy, tiếp tục đi tiếp là được.
Tôi tin một ông cụ đức cao vọng trọng giống như ông ấy, chắc hẳn sẽ không có ý đồ gì với chúng ta đâu”
Gia Cát Thanh Phong ở bên cạnh nghe được lời này cũng gật đầu.
Trước đây, anh ta cũng đã từng nghe nói đến tên của ông cụ này rồi.
Chỉ có điều khi đó anh ta còn nhỏ, nên hoàn toàn không cảm thấy hứng thú.
Nhưng cho dù là ai cũng đều khen ngợi ông cụ không dứt lời, như thể ông cụ này là một người lương thiện và cực kỳ tốt đẹp.
“Thực ra chúng ta không cần phải khẩn trương, tôi cảm thấy ông cụ cũng là một người rất tốt, dù sao người ta cũng chính là viện trưởng của học viện, người có thể bắt đầu tạo ra một học viện như vậy, chắc hẳn không phải là người thường!”
Nghe được lời này, mọi người đều gật đầu.
Mức độ công bằng của học viện này quả thực vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
“Vậy chiều nay chúng ta tập trung, đến lúc đó lại nói sau."
Sau khi hoàn tất việc tập trung đơn giản xong, mọi người vội vàng đi về phía nhà ăn, rất nhiều người đều đi đến khu căn tin để mua đồ, chuẩn bị những thứ cần thiết trong bí cảnh.
Giờ này khắc này, trong nhà ăn cũng vô cùng yên tĩnh, trên cơ bản không có người nào ở nơi này.
Gia Cát Thanh Phong nhìn nhà ăn không một bóng người, không nhịn được mà quay đầu, liếc mắt nhìn Trần Bình có hơi tò mò.
“Gia chủ Trần, chúng ta thật sự không cần làm gì sao? Tôi thấy những người đó chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ, nếu chúng ta không chuẩn bị chút đồ, vậy có thể đến lúc đó..."
Anh ta nhìn Trần Bình có chút khẩn trương, tuy nói bọn họ đều là những người đã trải qua sự đời trong gia tộc lớn, nhưng thật sự chưa từng tham gia loại bí cảnh này.
Trong ba năm nguyên khí khôi phục, tổng cộng cũng chỉ xuất hiện có mấy bí cảnh mà thôi.
Những bí cảnh này đều nằm trong tay những thể lực lớn, cho dù gia tộc Gia Cát Thanh Phong bọn họ muốn giành được một suất tham gia cũng khó như lên trời.
Cho nên mọi người thực ra vẫn cực kỳ mong đợi bí cảnh này.
Thật ra trong lòng Trần Bình cũng vô cùng tò mò về bí cảnh này.
Anh từng đi qua vô số bí cảnh lớn nhỏ, nhưng vẫn chưa từng tham gia bất cứ bí cảnh nào ở đất tổ.
Cho nên đối với chuyện này, anh cũng khó có thể che giấu được tâm trạng chờ mong trong lòng.
Vừa nghĩ đến bí cảnh ở nơi này có thể sẽ khác với ð ngoại vực, Trần Bình bèn dặn dò hai người Gia Cát Thanh Phong và Trần Môn Anh thuận tiện đi mua chút đồ.
Cho dù nói thế nào thì chuẩn bị sẵn sàng ở mọi phương diện mới là điều thích hợp nhất.
Hai người Trần Môn Anh và Gia Cát Thanh Phong lập tức bắt đầu hành động, trong lòng bọn họ rất rõ ràng.
Lần này tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sự cố nào được.
Tiếp đó những đồ cần mua cũng không nhiều, đặc biệt là một chút nhu yếu phẩm sinh hoạt và đồ dùng cần thiết.
Nếu ở thời khắc mấu chốt chẳng thể móc ra được gì hết thì cũng thật xấu hồ.
Lúc này, Gia Cát Thanh Phong và Trần Môn Anh vừa đi, trong nháy mắt nhà ăn đã trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Trần Bình thuận tay lấy một suất cơm, rồi ngồi ở trong góc lặng lẽ ăn.
Ngay khi anh đang ăn cơm, thì đột nhiên cảm giác được có người bưng đồ ăn ngồi xuống trước mặt mình.
Trần Bình nhíu mày, ngầng đầu lên nhìn, phát hiện đối phương lại là một người đàn ông thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng.
Anh rất nghi ngờ, mình rõ ràng không biết người này, hơn nữa, nhìn bộ dáng của anh ta hình như cũng không phải là loại người tùy tiện nói chuyện với người khác gì đó.
Tại sao lại đột nhiên tới tìm mình? Thời gian báo danh đã qua rồi, anh ta chắc chắn sẽ không muốn tìm mình đề tổ đội đấy chứ.
“Chào cậu, Trần Bình”
Anh ta cũng không ăn cơm ngay, mà thấp
- ------------------