*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Bình không nhịn được mà cười lạnh, quả nhiên vẫn phải gây chuyện phiền toái mới có thể thu hút được sự chú ý của người khác.

Nếu muốn ai đó thành thật tìm ra tung tích của ông cụ Hầu, vậy đoán chừng phải đợi một khoảng thời gian rất dài mất. Một đám nhân viên quản lý nhanh chóng tới nơi, thực lực của bọn họ cũng không tính là mạnh mẽ, đoán chừng cũng chỉ là một chức vụ nhàn hạ. Mà nhóm bảo vệ của trường học cũng vội vàng chạy tới, người nào trong số đó cũng là cao thủ khu vực thứ tư. Trần Bình cũng cảm thấy rất kinh ngạc, vậy mà đổi phương lại có thể dùng nhiều người tu hành như vậy làm việc cho bọn họ.

Cũng không biết rốt cuộc thì viện trưởng của học viện này có con át chủ gì, mà lại lợi hại như vậy. Đám người này rất nhanh đã tới nơi và bao vây Trần Bình. Người khoa trương nhất trong số đó chính là đội trưởng bảo vệ Lý Trung Hâm.

Trên gương mặt của anh ta mang theo nụ cười khinh thường, chậm rãi đi vê phía Trân Bình.

Anh ta chính là người tu hành có thực lực cao siêu, đám học viên này chẳng qua chỉ là một đám rác rưởi mới nhập môn mà thôi. “Cậu chính là kẻ đã giết người làm loạn ở nơi này đúng không?”

Dáng vẻ của anh ta cực kỳ kiêu ngạo, muốn mượn Trần Bình để loan truyên uy danh của mình ra ngoài.

Dù sao thì thực lực của mình cũng không tâm thường, nhưng đám người này lại cho mình một chức vụ là đội trưởng bảo vệ, quả thực là có chút xem thường người ta. Anh ta cũng không cam tâm với việc chỉ làm một đội trưởng bảo vệ.

Thứ mà anh ta muốn làm chính là chức vị ở cấp cao hơn! Khu vực thứ tư cũng không phải là thứ có thể tùy tiện đạt đến được.

Loại người tu hành giống như anh ta hoàn toàn có thể trở thành bá chủ một phương, phất lên như diều gặp gió. “Anh có ý kiến gì sao?”

Trần Bình nhíu mày, nhìn chằm chằm người này một cách bất mãn. Anh ta vừa tới đã bắt đầu chỉ trích mình, hoàn toàn không có ý muốn hiểu rõ sự thật. Lý Trung Hâm nhìn bộ dáng của anh, trong nháy mắt đã tức không chịu được.

Anh ta không ngờ, chỉ là một người mới mà thôi mà lại dám kiêu ngạo như vậy? “Chức trách của tôi chính là bắt cậu vê quy án”

Trên gương mặt của anh ta mang theo vẻ tức giận và trong mắt ít nhiêu cũng có chút bất mãn. Người đàn ông trông có vẻ trẻ tuổi đến quá đáng này lại dám không thuận theo mình, đây là điêu mà anh ta nằm mơ cũng không ngờ dược. “Chuẩn bị chịu chết đi!" Anh ta trực tiếp duỗi tay với về phía đầu của Trần Bình, rất có ý muốn túm tóc của đối phương rồi lôi về phía trước.

Nhưng khi anh ta duỗi tay với gần Trần Bình, thì lại phát hiện ra mình không thể nào động đậy được. Trần Bình giống như đã trói anh ta lại, cho dù Lý Trung Hâm có giấy dụa như thế nào cũng không có cách nào cử động được.















Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play