*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông đeo kính cười lạnh, nói với chú Trung: “Mong ông chuyển lời cho gia chủ! Chủ tịch Lâm của chúng tôi nói bao nhiêu người tới cũng được, anh ấy đều hoan nghênh.”
Chú Trung đi tới bàn trà, cầm tập tài liệu lên nhìn lướt qua, trêи mặt không chút biểu cảm: “Được rồi, tôi sẽ nói với gia chủ!”
“Tạm biệt.”
Người đàn ông đeo kính lễ phép gật đầu, mỉm cười rời khỏi nhà.
Chú Trung lập tức cầm tập tài liệu đi vê phía sân sau.
Vọng lâu sân sau.
Gia chủ Tư Mã gia, Tư Mã Tạng, đang uống trà với một ông già mặc bộ đồ trắng của nhà Đường.
Tư Mã Sóc Phương ngồi trêи xe lăn đi đến bờ ao sen, thất thần nhìn đàn cá bơi lội dưới ao sen với vẻ mặt u sầu.
“Bên đó nói thế nào?”
Tư Mã Tạng đặt chén trà xuống, quét mắt nhìn Tư Mã Sóc Phương.
Lão nhân đang định uống trà khẽ lắc đầu nói: “Y thuật của Lâm thần y này quả thật là xuất chúng.
Lão phu đưa Sóc Phương đi xem, nhưng bên đó lại nói họ cũng bất lực rôi, ta cũng hết cách rồi.”
“Nan giải như vậy sao?”
Tay đang cầm tách trà của Tư Mã Tạng âm thầm siết chặt, tách trà nứt ra cũng không biết.
Cụ già âm thầm cau mày, rồi mỉm cười: “Tư Mã gia chủ cũng không nên từ bỏ.
Thế giới rộng lớn, người có năng lực xuất hiện không ngừng, Lâm thần y chẳng phải cũng vừa mới xuất hiện sao? Anh ta còn trẻ như vậy nhưng lại có y thuật cao siêu, khiến người ta khó mà tin được, chờ thêm chút đi, có lẽ trong tương lai không xa, sẽ có một thiên tài y học còn giỏi hơn cả Lâm thần y xuất hiện, đến lúc đó Sóc Phương không phải sẽ được cứu sao?”
“Hi vọng là vậy.”
Tư Mã Tạng biết đây là lời an ủi của cụ già nên cũng không nói gì thêm.
“Đúng rồi, Tư Mã gia chủ, tha thứ cho ta lắm lời, đã lấy được Thiên Kiêu Lệnh chưa?”
Cụ già đột nhiên hỏi lại.
Tư Mã Tạng run lên, nhưng sắc mặt nhanh chóng trở lại bình tĩnh: “Sao? Trịnh lão tiên sinh cũng tin lời đồn bên ngoài?”
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT