“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến, trong ba năm nay, con đều làm theo di ngôn của mẹ. Bây giờ cả nhà họ Lý thậm chí nửa Giang Thành này không ai không biết thằng con bị bỏ rơi đến ở rể nhà họ Phan là một tên phế vật!”
“Mẹ, con biết. Sở dĩ mẹ bảo con nhẫn nhịn ba năm, là lo lắng cho con sẽ bị người trong gia tộc hãm hại, còn từng nói, thiên phú dị bẩm của con, tương lai sẽ là hào kiệt trong nhân gian. Nhưng xuất thân không tốt, không quyền không thế, không tranh giành lại đám người đó, một khi thể hiện ra một số tài thiên phú, thì sẽ rước đến họa sát thân. Cho nên mẹ mới ép con giả vờ trở thành một tên phế vật.”
“Nhưng... mẹ à, mẹ vốn không biết rằng, mẹ đã sai, sai lầm nghiêm trọng. Nhà họ Phan trong mắt Phan Lâm con, chỉ được cái mã bề ngoài! Phan Lâm con sao lại sợ cái đám đó chứ?”
“Nhà họ Phan từ bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con trở về, con với nhà họ Phan giờ đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Hôm nay đến thăm mẹ, là muốn nói với mẹ một điều, thời gian ba năm đã hết, con... Phan Lâm! Sẽ không làm một tên phế vật nữa!”
Trong một nghĩa trang ngoại ô phía nam thành phố Yến Kinh, Phan Lâm quỳ trước một bia đá không khắc tên người mất, tâm trạng thất thần mang tiền giấy vàng mã trong tay đưa vào lò đốt.
“Nếu ba năm trước con có y thuật như bây giờ...” Phan Lâm lặng lẽ nắm chặt tay thành nắm đấm, trong mắt chứa đầy sự bất cam.
Két!
Đột nhiên, tiếng nhành cây bị đạp gãy trong nghĩa trang vang lên.
Phan Lâm ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra tiếng động, trong bóng tối lờ mờ hình ảnh của hai người chạy lại.
Một già một trẻ, người già mặc một chiếc áo có kiểu dáng thời nhà Đường, da nhăn tóc bạc, nhưng trên eo bụng có vết máu, chắc là đã bị thương. Người trẻ là nữ, khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc đầm hoa liền thân, vóc dáng thanh mảnh, da dẻ trắng trẻo, trông rất đáng yêu.
Lúc này, cô ấy đang dìu lão nhân kia luống cuống chạy về phía trước, đôi mắt sâu ngấn nước chứa đầy nỗi sợ hãi.
Hai người nhếch nhác nhìn thấy ánh lửa từ phía Phan Lâm, vui mừng quá đỗi.
“Anh ơi, cầu xin anh hãy cứu ông của tôi với!” Cô gái rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nói.
“Xin lỗi, tôi chỉ là đến dọn mộ, không thể giúp cô được!” Phan Lâm điềm tĩnh đáp, đồng thời thắp lên ba nén hương, hướng về phía bia mộ vái lạy.
“Anh trai, cầu xin anh!” Cô gái khẩn thiết nói.
“Na Na... đừng cầu xin nữa, cháu mau buông tay, mục tiêu của bọn chúng là ông, cháu đi trước... ông sẽ đến sau!” Môi ông lão trắng bệch, yếu ớt nói.
Bởi vì mất máu quá nhiều, ông lão vừa nói vừa thở hổn hển.
“Không được, ông nội, cháu không thể bỏ ông lại!” Cô gái nghiến răng, kiên định nói.
“Đứa cháu ngốc!” Ông lão than thở: “Như thế chúng ta sẽ không có ai chạy thoát!”
Cô gái lẽ nào không biết?
Cô ấy nắm chặt tay, rồi nhìn về phía Phan Lâm đang ngồi quỳ trước bia mộ, thành khẩn nói: “Anh trai, nếu như anh đồng ý giúp tôi đưa ông ấy rời khỏi đây, nhà họ Hà chúng tôi sẽ trọng tạ anh, anh muốn gì, chúng tôi đều có thể cho anh!”
Cô gái tràn đầy mong đợi nhìn Phan Lâm, hy vọng người này từng nghe nói đến nhà họ Hà.
Nhưng, Phan Lâm không hề phản ứng.
Chưa từng nghe qua sao?
Cô gái thất vọng, nhưng vẫn không bỏ cuộc!
“Ba trăm triệu!”
Trực tiếp đưa ra cái giá rõ ràng!
“Dẫn ông tôi đi, tôi sẽ ở lại đây chặn chúng, anh sẽ được an toàn. Chỉ cần anh làm theo những lời tôi nói, Hà gia sẽ đưa anh một trăm vạn!”
“Na Na! Cháu đi đi! Để thân già này liều với chúng!” Ông lão kích động nói, nhưng vừa nói xong, chỗ vết thương ở bụng lại chảy máu, không ngừng ho khan.
Cô gái khắp mặt đều là nước mắt, không quan tâm đến ông lão, chăm chú nhìn Phan Lâm.
Sau đó... Phan Lâm vẫn không có động tĩnh gì.
“Sáu trăm triệu!” Cô gái lại hét lên.
Tình cảnh vẫn khiến người ta tuyệt vọng!
Cô gái bắt đầu thở gấp, khẩn thiết nói liên hồi.
“Bảy trăm triệu!”
“Một tỷ!”
“Hai tỷ!”
...
Nhưng bất luận cô có đưa ra con số mê hoặc lòng người thế nào, cũng đều không đả động được Phan Lâm.
Anh ta giống như một khúc gỗ.
Vẫn còn có người không hứng thú với tiền nữa sao?
Cô gái cảm giác giọng mình run lên.
“Đừng hét nữa!”
Cuối cùng, Phan Lâm cũng mở lời.
Cô gái dường như nín thở.
Nhưng nhìn thấy Phan Lâm cắm hương vào trước mộ, chú ý đến bia mộ không tên đó, lạnh lùng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi đến quét mộ cho mẹ, phiền các người rời khỏi đây cho, đừng quấy rầy tôi nói chuyện với bà ấy nữa, được không?”
“Nhưng...” Cô gái dường như còn muốn nói gì đó.
Vù vù vù vù...
Lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Chỉ thấy bên ngoài cổng nghĩa trang có hơn ba mươi người đàn ông đang lao tới.
Những người này hung hăng dữ tợn, tay cầm đao nhọn, bao vây chặt lấy cô gái và ông lão.
Từ tướng đứng của họ cho thấy, không phải là những tay đánh thuê bình thường, rất có khả năng là một đám đánh thuê quốc tế.
“Ông Hà, không cần phải chạy nữa, phối hợp một chút, chúng tôi sẽ cho ông thật thoải mái.” Một người đàn ông đầu trọc cầm đầu trong tay cầm một con dao găm quơ qua quơ lại, lạnh lùng nói.
“Các người là người nhà họ Trần phái đến đúng không?” Trong mắt ông lão tràn đầy sự tức giận dữ tợn: “Nhà họ Trần hung ác! Nếu lão phu gặp nạn không chết, nhất định sẽ cho một đám táng tận lương tâm đó biến mất khỏi Yến Kinh này!”
“Xoẹt!”
Người đàn ông đầu trọc không muốn nói nhiều, hét lên một tiếng rồi vung đao bổ xuống.
Những người khác cũng bắt đầu xách đao lên.
Mấy mươi lưỡi đao sắc nhọn sáng rực lao thẳng về phía cô gái và ông lão.
Không chút thương xót.
Không chút do dự.
Cô gái và ông lão sức tay trói gà không chặt, làm sao có thể đối phó với đám côn đồ đó?
Cô gái sợ hãi sắc mặt trắng toát, ông lão tuy đã bị thương, nhưng vẫn nép đứa cháu sau lưng mình, ánh mắt kiên định, có vẻ như muốn liều mạng với đám côn đồ này.
Nhưng cho dù có liều mạng, thì có tác dụng gì chứ? Giữa eo đám côn đồ đó còn vác theo cả súng lục, nhưng chúng vẫn chưa rút súng ra, cũng coi như là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Đây chính là một trận thảm sát không thể nào quên được!
“Dừng tay!”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói điềm tĩnh vang lên.
Người đàn ông đầu trọc liếc mắt nhìn về phía Phan Lâm, trầm giọng nói: “Sẵn tiện giải quyết luôn thằng này, để tránh sau này thêm phiền phức!”
“Vâng, đội trưởng!”
Người đứng bên cạnh hắn gật đầu lia lịa, xoay sang tấn công Phan Lâm.
Nhưng khi gần tiến sát lại, một cây ngân châm bay ra, chuẩn xác cắm vào trong gáy người đó.
Bỗng chốc, người này đứng sững sờ tại chỗ, trông như một bức tượng điêu khắc không thể nào cử động.
“Cái gì?”
“Hùng à! Mày làm sao thế?”
“Đội trưởng, thằng này nó đang giở trò quỷ! Nhìn dáng dấp có lẽ là người luyện võ!”
Những người khác mặt mày biến sắc.
“Gặp phải cao thủ rồi! Mọi người cẩn thận chút, giải quyết thằng đó trước!”
Sắc mặt người đàn ông đầu trọc nghiêm lại, cầm dao xông về phía Phan Lâm.
Nhưng khi bọn họ vừa cử động, Phan Lâm đang ngồi quỳ trước mộ lại giơ tay lên lần nữa.
Giữa tay anh dường như có một dải ngân hà đang chảy, từng tia sáng rực rỡ bay ra, xuyên qua màn đêm, đâm vào trong cơ thể những người đó.
“Ngân châm?”
Ánh mắt vẩn đục của ông lão bỗng nhiên ngơ ngác.
Nhìn lại đám côn đồ đó, toàn bộ đều đứng im như tượng, không chút cử động.
Trên cổ mỗi người đều cắm vào một cây ngân châm mảnh như sợi tóc!
Ông lão và cô gái đứng nhìn ngơ ngác.
“Mẹ, con trai bất hiếu, đã làm ồn mẹ rồi...” Phan Lâm thì thào với người trong mộ, nhưng chẳng quay đầu nhìn lại.
Lúc này cô gái và ông lão cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Ông nội, bọn họ... bị sao thế?” Cô gái nuốt nước bọt, nói.
“Đây lẽ nào là ngân châm phong huyệt?” Sắc mặt ông lão kinh ngạc: “Ông từng nghe ông Trương của con đề cập qua, nhưng chưa từng được thấy...”
“Ông Trương? Ông nói là hội trưởng hiệp hội y học cổ truyền, y thánh Trương Quốc Huy?”
“Không sai...” Ông lão yếu ớt nói: “Ông Trương của cháu từng nói, người dùng ngân châm phong huyệt, tức là người rất hiểu biết Trung y. Nếu như thằng nhóc đó thật sự có bản lĩnh này, thế nó... quả thật rất phi thường!”
Ông lão cảm khái, nhưng nói xong, người có vẻ đứng không vững nữa.
“Ông ơi, ông không sao chứ?”
“Không sao... vẫn có thể chịu được một lát.” Ông lão cố gắng mỉm cười.
Cô gái sao có thể không nhìn ra, gương mặt đau xót của cô, nhìn chăm chăm vào Phan Lâm một hồi, rồi tiến lại gần.
“Na Na, cháu muốn làm gì?” Ông lão vội vã giữ cô gái lại.
“Ông nội, ông đã nói y thuật của người này rất lợi hại, thế thì nhờ anh ta giúp đỡ, chắc chắn có thể cứu được ông.”
“Con bé ngốc, người ta không muốn có người làm phiền, cháu đừng để người ta ghét thêm nữa!”
“Nhưng mà ông ơi, cứ tiếp tục như thế, ông sẽ chết đấy.” Cô gái lo lắng đến sắp khóc.
“Phú quý có mệnh, sống chết do trời.” Ông lão yếu ớt nói.
Nhưng khi vừa dứt lời, hai mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống.
“Ông ơi, ông ơi!!”
Cô gái hét lên thất thanh, nhưng cũng không lay tỉnh được người ông đang ngất đó.
Cô gái tuyệt vọng.
Cô đột nhiên lao tới, quỳ xuống đất khóc trước mặt Phan Lâm: “Cầu xin anh, hãy cứu ông của tôi.”
“Cô làm ồn mẹ tôi đấy, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn!”
Phan Lâm hơi nghiêng đầu, giọng nói càng trở nên lạnh lùng.
“Nhưng mà, ông tôi sắp chết rồi!” Cô gái khóc: “Cầu xin anh ra tay cứu giúp ông ấy...”
Cô gái không ngừng van xin, tiếng khóc đập tan bầu không khí tĩnh lặng của nghĩa trang.
“Xem ra lời tôi nói cô nghe không hiểu!”
“Anh ơi, rất xin lỗi, nhưng ông tôi thật sự sắp không ổn rồi. Nếu như anh bằng lòng cứu ông ấy, nhà họ Hà chúng tôi sẵn lòng tu sửa nghĩa trang này, xây dựng lại mộ của bác gái. Thậm chí Hà An Na tôi sẵn lòng thờ phụng bác gái ba năm! Có được không?” Cô gái như hoa lê trong mưa, run rẩy gào thét van xin.
Câu nói này dần dần đả động được Phan Lâm.
Anh quay đầu lại nhìn cô gái, do dự một hồi, nhẹ nhàng đáp: “Thờ phụng thì không cần, giúp tôi tu sửa mộ bà ấy là được rồi, coi như tôi đã tận hiếu.”
“Anh đồng ý sao?”
Cô gái vui mừng khôn siết.
Phan Lâm khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh ông lão, lấy ra một cây ngân châm dài nửa tấc mảnh như sợi tóc từ trong túi châm đeo giữa lưng. Sau đó cẩn thận từng li từng tí đâm vào giữa ấn đường của ông lão.
Phút chốc, ông lão vốn dĩ đang hôn mê bỗng nhiên co giật, sau đó miệng phát ra một tiếng “wow”, rồi hít một hơi thật sâu.
“Ông ơi!” Cô gái vô cùng kích động.
“Người của cô trong vòng một tiếng có thể đến kịp chứ?”
“Tôi đã phát định vị cho bọn họ, trong vòng nửa tiếng có thể đến.”
“Vậy là đủ rồi, trong vòng một tiếng đưa đến bệnh viện truyền máu thì sẽ không sao nữa. Nếu như muộn hơn, thì nên đưa đến nhà tang lễ để hỏa táng đi.”
Phan Lâm xách túi hành lý dưới đất của mình lên, quay người bỏ đi.
“À này, anh tên là gì thế?” Cô gái khẩn thiết nói vọng theo.
Nhưng Phan Lâm lúc này đã biến mất trong màn đêm.
Cô gái đứng thẫn thờ nhìn theo hướng Phan Lâm rời khỏi, có chút bàng hoàng.
Đột nhiên, đáy mắt cô lóe sáng lên dường như hiểu rõ ra điều gì đó, người hơi cúi đầu, lại nhìn thấy bên cạnh bia mộ rơi ra một tấm vé tàu.
Cô vội vàng đi lại đó, nhặt tấm vé lên.
“Giang Thành? Phan Lâm?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT