*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu Mục mở miệng muốn thanh minh, nhưng cuối cùng… hắn vẫn thỏa hiệp.

Thật ra hắn biết người trước mặt mình là ai, lại càng biết rõ Huỳnh Lam.

Với tính tình của Huỳnh Lam, chuyện chặt chém người ta tuyệt đối không phải chuyện đùa! Thực ra sau khi Lưu Mục bị bắt, hắn biết mình lần này bị vu oan rồi, hắn định bỏ chạy, nhưng đối phương đến quá nhanh, hắn còn chưa kịp lấy đồ thì người của Huỳnh Lam đã xông tới cửa.

Không thể chối cãi được nữa rồi… “Tôi… Tôi… Chủ tịch Lâm, ông… ông đừng làm bừa… Lưu Mục nói, khóc không ra nước mắt.

“Ồ? Anh biết tôi?”

Phan Lâm nheo mắt hỏi.

“Tất nhiên là tôi biết.

Dù ông hiếm khi xuất hiện trước truyền thông nhưng trên mạng vẫn có ảnh và video của ông.”

“Là anh chuốc say Lý Hà Trung phải không? Có phải trong rượu anh mời anh ta uống có chất gây ảo giác không?”

Phan Lâm hỏi.

“Đúng… Đúng vậy…’ Lưu Mục ngập ngừng.

“Lưu Mục… thật là anh hại tôi?”

Lý Hà Trung kinh ngạc hỏi.

Lưu Mục không nói lời nào.

“Thằng khốn!”

Lý Hà Trung tức giận lập tức lao tới, nhưng vì bị còng tay, không thể lao đi quá xa nên chỉ có thể hét vào mặt hắn.

Lưu Mục sợ hãi lùi lại.

Huỳnh Lam vội vàng chạy tới giữ lấy Lý Hà Trung.

“Mẹ kiếp, mày lại hãm hại tao, Lưu Mục, tao mù mới làm bạn với người như mày!”

Lý Hà Trung hai mắt đỏ như máu.

Phan Lâm xua tay ra hiệu Lý Hà Trung yên lặng, sau đó nói: “Anh cho anh ta uống thuốc gây ảo giác, sau đó bảo người ta nói dối anh ta là con gái anh ta bị bệnh rồi bảo anh ta lái xe vê nhà.

Hăn là anh biết đường vê nhà của anh ta? Hơn nữa chất gây ảo giác của anh không phải loại thuốc lậu thông thường, mà là một loại thuốc mới.

Nếu tôi đoán không lầm, chất gây ảo giác này sẽ có —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play