*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tất cả mọi người đầu ngơ rồi. Từng đôi mắt trợn to, không thể tin nổi nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, nhìn ngân châm dày đặc trên người ông ta. Lúc này, trên người Thần Hỏa Tôn Giả đừng nói là mười châm, đến cả một trăm châm cũng có. Vô cùng khủng bố. Mọi người chết lặng, không dám phát ra một tiếng nào.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng vô cùng ngạc nhiên, cúi đầu kinh ngạc nhìn châm trên người, một lúc lâu cũng không nói gì.
“Tôn Giả đại nhân, hình như là tôi thắng rồi.”
Phan Lâm thở hổn hển, giống như mất hết sức lực vậy, có thể có chút run rẩy. Dù sao dùng một hơi để đánh tất cả ngân châm ra.
Mà sức mạnh bao trùm lên những ngân châm này hoàn toàn khác với mấy châm mà Phan Lâm phóng ra lúc trước.
Nó càng mạnh mẽ hơn, càng nhanh hơn, càng tinh vi hơn. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là nó xuyên qua được mọi sự phòng thủ của Thần Hỏa Tôn Giả. Đây chính là điều ghê rợn lòng người.
“Cậu làm như thế nào?”
Thần Hỏa Tôn Giả hồi thần, nhìn ngân châm trên người, bình tĩnh lên tiếng: “Rõ ràng cậu không thể xuyên qua được phòng thủ của bản tôn, rõ ràng không thể tấn công được châm nguyên tố của bản tôn, tại sao đột nhiên cậu lại làm được?”
"Tôn Giả, có phải Tôn Giả nhầm rồi không? Tôi không phá được phòng thủ của Tôn Giả bao giờ chứ?” Phan Lâm. hói.
Thần Hỏa Tôn Giả ngẩn ra, đột nhiên hiểu ra cái gì đó, ngưng giọng nói: “Giả heo ăn thịt hổ?” “Đúng vậy”.
Phan Lâm gật đầu: “Nếu như Tôn Giả sử dụng thân thể Võ Thần để phòng thủ, thì tôi không thể công phá được, nhưng Tôn Giả sử dụng Tiên Thiên Canh Khí, độ mạnh của nó cũng tương đương với Tiên Thiên Canh Khu, sức công phá hiện tại của tôi là vô cùng mạnh, có thể đâm xuyên qua Tiên Thiên Canh Khí”.
“Mà cậu mới đầu không đâm xuyên qua Tiên Thiên Canh Khí của bản tôn, chính là muốn giả heo ăn thịt hổ, khiến bản tôn cho rằng cậu thật sự không thể đâm xuyên qua phòng bị của bản tôn, để tôi xem nhẹ. Không chỉ như vậy, khi câu đối diện với châm nguyên tố của bản tôn, cậu có thể phá hoại được, nhưng cậu cố ý làm đứt ngân châm của mình, giả vờ dáng vẻ không thể chống đỡ được, khiến bản tôn cho rằng cậu không thể đối phó được châm nguyên tố, sau đó vào thời khắc quan trọng cuối cùng, khiến lơ là phòng bị?” Thần Hỏa Tôn Giả nhẹ giọng nói.
Phan Lâm gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi tôi quả thật là giả heo ăn thịt hổ, bởi vì tôi biết, chỉ dựa vào thực lực của tôi thì không thể đánh thắng được Tôn Giả, muốn thắng, chỉ có thể cho Tôn Giả cơ hội. Hai lần tấn công trước thật ra tôi đều có thể không bị tổn thất gì mà cản được, nhưng tôi biết tôi không thể cản, bởi vì một khi tôi chặn lại, vậy thì đòn tấn công tiếp theo sẽ vô cùng đáng sợ, đồng thời cách nhìn của Tôn Giả về thực lực của tôi cũng sẽ thay đổi, sự phòng bị của Tôn Giả đối với tôi cũng sẽ tăng lên vô hạn. Thật ra nếu như Tôn Giả luôn sử dụng thân thể Võ Thần, châm của tôi sẽ không thể đâm vào trong da thịt của Tôn Giả, nhưng bởi vì hai châm trước khiến Tôn Giả cho rằng thực lực của tôi yếu kém không đủ, nên Tôn Giả không tiếp tục sử dụng thân thể Võ Thần nữa, thậm chí không cho rằng tôi sẽ phản kích, vì vậy mới đi theo phương hướng của tôi”.
“Không ngờ cuối cùng bản tôn lại bại trên tay cậu. Bác sĩ Lâm, cậu thật sự khiến bản tôn lau mắt mà nhìn”.
Trên mặt Thần Hỏa Tôn Giả không có nhiều biểu tình, ánh mắt cũng trở nên vô cùng kỳ lạ, ông ta nhàn nhạt nói: "Theo như ước định, bản tôn thua rồi. Bác sĩ Lâm, cậu có thể an toàn rời khỏi đảo Thần Hỏa”
“Cảm ơn Thần Hỏa Tôn Giả. Tôn Giả nhường mà thôi” Phan Lâm ôm quyền nói.
“Nhường? Không, là sơ ý. Tính cách con người luôn có nhiều khuyết điểm, cậu đúng lúc lợi dụng sự kiêu ngạo và sơ ý của bản tôn mới thắng được bản tôn. Cậu là người có đầu óc, không giống những con kiến đã khiến chiến bản tôn lúc trước, bọn họ đến đây, chẳng quá đơn thuần muốn chết mà thôi.”
Thần Hỏa Tôn Giả mặt không cảm xúc nói: “Bao nhiêu năm nay căn bản không có ai có thể sống sót được trong tay bản tôn, bây giờ, cậu là người đầu tiên”
“Tôn Giả quá khen rồi. Nếu thi đấu đã kết thúc rồi, vậy vãn bối không làm phiền nữa, cảo từ”
Phan Lâm lại ôm quyền, sau đó quay người, đi xuống núi.
Người dưới núi đều ngẩn ra nhìn Phan Lâm, khi anh đi đến, mọi người đều tự động nhường đường, không ai dám ngăn cản.
Mỗi một ánh mắt khi nhìn về phía Phan Lâm đều tràn đầy tôn kính và kinh ngạc. Đây là sự tồn tại duy nhất mà bọn họ biết có thể đánh thắng được Thần Hỏa Tôn Giả. Mặc dù người này không đánh bại Thần Hỏa Tôn Giả bằng vũ lực, nhưng chỉ cần là thắng, thì chính là thẳng. Người trên đảo Thần Hỏa sắp xếp một chiếc thuyền, chuẩn bị đưa Phan Lâm rời khỏi đảo. Nhưng ngay khi anh rời đi, giọng nói cực vàng của Thần Hỏa Tôn Giả lại truyền đến. “Bác sĩ Lâm, khi nào thì cậu lại trở về đảo?” Giọng nói này vừa rơi xuống, khiến Phan Lâm không khỏi ngẩn ra. Anh nghiêng đầu qua, chỉ thấy Thần Hỏa Tôn Giả kiêu ngạo đứng bên bờ núi, nhìn anh. “Lời này của Tôn Giả là có ý gì?” Phan Lâm kỳ lạ hỏi.
"Còn cần bản tôn chỉ điểm sao? Nếu như cậu không trở về đảo, không lẽ muốn bản tôn đến Giang thành, tìm cậu khám bệnh sao?" Thần Hỏa Tôn Giả nhàn nhạt nói.
“Khám bệnh?” Phan Lâm thở gấp.
Chỉ thấy cơ thể Thần Hỏa Tôn Giả nhảy một cái, nhảy từ trên vách núi xuống, đáp xuống trước mặt Phan Lâm, mặt vô biểu tình nói: “Không lẽ cậu thật sự cho rằng bản tôn là đồ ngốc sao? Di chứng khi Thánh Nữ tu luyện thuật.
Hỏa Viêm đột nhiên biến mất, đây không phải nhờ cậu, chẳng lẽ là Thánh Nữ tự mình giải quyết sao?”
"Cho nên nói, di chứng của bản tôn không có cách nào có thể chữa khỏi sao?” Sắc mặt Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng: “Hay là nói cậu hoàn toàn không muốn chữa trị của bản tôn?”
“Nếu như tôi có thực lực chữa trị cho Tôn Giả, vậy thì cần gì phải đấu một trận với Tôn Giả nữa chứ? Tôi hoàn toàn có thể dựa vào việc có thể chữa trị cho Tôn Giả mà bảo toàn tính mạng của mình, cần gì phải mạo hiểm chứ?”. Phan Lâm hỏi ngược lại.
Những lời này vừa rơi xuống, Thần Hỏa Tôn Giả chần chừ một chút, lãnh đạm gật đầu: “Cậu nói rất đúng, có vẻ như cậu thật sự không có cách nào. Bỏ đi, cậu trở về đi, di chứng của bản tôn, bản tôn sẽ tự mình xử lý
“Ừm... Có điều thật ra nói không có cách, cũng không đúng” Phan Lâm sờ cằm. Thần Hỏa Tôn Giả nghe thấy vậy, đột nhiên quay đầu nhìn anh: “Cậu có cách gì sao?”
"Thật ra đó cũng không phải là cách, tôi không biết Tôn Giả có muốn thử không. Nếu như dùng cách này, sẽ tiêu phí rất nhiều tài nguyên và tiền tài, công tác chuẩn bị cũng mất nhiều thời gian và nhân lực, cực kỳ rườm rà. Nếu như thất bại, có lẽ sẽ lãng phí hết tất cả Phan Lâm nói.
“Chỉ cần có cách giải quyết được di chứng của bản tôn, cho dù chỉ có một phần hi vọng, bản tôn cũng muốn thử.” Thần Hỏa Tôn Giả nói, thái độ đặc biệt kiên quyết.
Thánh Nữ nhìn qua, nhíu chặt mày.
- ---------------------------