*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đối với Thần Hỏa Tôn Giả mà nói, tiền bạc nhân lực gì đó, ông ta đều không quan tâm. Thứ ông ta quan tâm chỉ có chính bản thân ông ta.
| Đến cảnh giới của ông ta, trong đầu chỉ nghĩ làm sao có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn, làm sao để mình bước vào một cấp độ cao hoàn toàn mới.
Mà di chứng của thuật Hỏa Viêm, là một trở ngại lớn trên con đừng tu luyện của ông ta.
Vì để loại bỏ di chứng này, cứ một hai năm ông ta lại phải bế quan một lần. Người khác cho rằng ông ta là muốn tu luyện đột phá, nhưng thật ra giống như Phan Lâm nghĩ, ông ta chỉ là đơn thuần vì muốn giải quyết di chứng của thuật Hỏa Viêm mà thôi.
Mỗi lần bế quan, đều diễn ra trong một thời gian dài, nhưng lại không hề có hiệu quả gì. Bế quan lần này, ông ta vẫn không thành công mà lui. Tuy nhiên điều khiến ông ta ngạc nhiên chính là, di chứng trên người Thần Hỏa Thánh Nữ vậy mà lại biến mất.
Ông ta tin rằng, Thần Hỏa Thánh Nữ không có bản lĩnh này.
Vậy thì, nhất định là do bác sĩ Lâm. Bởi vì nếu như không xử lý di chứng này, e rằng sẽ có ngày nào đó ông ta phải chết do di chứng này. Cho nên cho dù thế nào, ông cũng muốn thử một lần. "Tôn Giả quyết định muốn chữa trị sao?” Phan Lâm nhìn ông ta. “Tất nhiên Thần Hỏa Tôn Giả nói thẳng. “Vậy được, có giấy bút không?” Phan Lâm hỏi. “Lấy giấy bút đến đây” Thần Hỏa Tôn Giả hét lên. Một đệ tử lập tức vội vàng cầm giấy bút chạy đến. Phan Lâm cầm bút, viết ra một danh sách đưa qua.
“Tôn Giả tìm những thứ này trước, tập hợp đủ rồi thì đến Giang thành tìm tôi. Tôi sẽ chữa trị cho Tôn Giả” Phan | Lâm nói.
“Cái gì? Bản tôn còn phải di chuyển đến Giang thành sao?" Thần Hỏa Tôn Giả cau mày.
“Không như thế thì không được, thiết bị trên đảo Thần Hỏa của các người quá nát rồi. Hoàn toàn không đầy đủ, Tôn Giả muốn tôi chữa trị cho Tôn Giả ở đây cũng không thể chữa trị được” Phan Lâm lắc đầu nói.
Thần Hỏa Tôn Giả im lặng một lúc, nhận lấy danh sách nhìn quét qua, sắc mặt lập tức căng chặt lại không ít.
“Nguyên liệu bên trên đều là nguyên liệu vô cùng quý hiếm trên thế giới, nhiều thảo dược thậm chí còn là trong truyền thuyết, vô cùng khó tìm”.
“Đúng, nếu như thu thập được, việc chữa trị di chứng của Tôn Giả sẽ dễ làm. Cảnh giới của Tôn Giả quá cao, nếu không dùng thảo dược tốt, hoàn toàn không thể chữa được”
“Hừ, vậy được thôi, bản tôn sẽ cử người nhanh chóng thu thập cho cậu, có điều... có mấy loại thảo dược bản tôn chưa từng nghe qua, Vô Song cát diệp này là thứ gì vậy?”
“Một loại cát diệp biến dị, chỉ sinh trưởng ở nới ngũ hành hội tụ, hơn nữa tỉ lệ sống sót là một phần vạn”. “Trên một mảnh đất ngũ hành có thể sinh ra bao nhiêu cây Vô Song Cát Diệp?”
"Câu hỏi này của Tôn Giả hỏi sai rồi, Tôn Giả nên hỏi mấy trăm mảnh ngũ hành có thể sinh ra được một cây Vô Song Cát Diệp không mới đúng?”
"Cái gì? Mấy trăm mảnh đất ngũ hành? Hiện tại ở trên Long Quốc chỉ một ít đất ngũ hành, mấy trăm mảnh còn. không thể sinh ra được một cây Vô Song Cát Diệp? Vậy không phải nói hiện tại trong nước không có loại thảo dược này sao?”
“Theo như hiểu biết của tôi, cây Vô Song Cát Diệp cuối cùng xuất hiện là sáu trăm năm trước”
“Vậy những loại thảo dược này không phải là tuyệt chủng rồi sao? Cậu muốn bản tôn đi đầu tìm chứ? Không lẽ cậu đang giỡn bản tôn?” Thần Hỏa Tôn Giả tức giận.
“Tôn Giả bớt giận, tôi không hề có ý đùa giỡn Tôn Giả. Thật ra tôi biết nơi có Vô Song Cát Diệp này, chỉ là tôi không thể lấy được, tôi lo Tôn Giả cũng không dám đi lấy” Phan Lâm nói.
“Chỗ nào có?” Thần Hỏa Tôn Giả hung dữ hỏi. “Liên minh thương mại” Phan Lâm lập tức nói. "Ô?"
Sự tức giận của Thần Hỏa Tôn Giả biến mất gần hết, cau mày, suy nghĩ một lúc, mới trầm giọng hỏi: “Liên minh thương mại thật sự có sao?”
“Thật sự có”. “Vậy ở chỗ nào? Bản tôn đi lấy là được.”
“Hiện tại chưa biết rõ vị trí, nhưng Liên minh thương mại với tư cách là một tổ chức thương mại đặc biệt được quốc gia hỗ trợ, trong chỗ bọn họ có thể nói là có vô số bảo vật, các loại dược liệu quý hiếm thì bày la liệt. Thật ra tôi nghe người ta nói Liên minh thương mại có Vô Song Cát Diệp, về phần được đặt ở chỗ nào, sao tôi có thể biết được chứ?”
“Lấy thuốc? Tôi không dám đâu, đó là Liên minh thương mại đấy, nếu như bị bắt không phải tôi sẽ chết không có chỗ chôn sao?”
Phan Lâm lập tức từ chối.
Thần Hỏa Tôn Giả tức giận: “Cậu sợ cái gì chứ? Có đảo Thần Hỏa hậu thuẫn cho cậu. Cậu cứ việc đi lấy, nếu như đắc tội với Liên minh thương mại, bản tôn sẽ bảo vệ cậu”
“Vậy nếu như đại hội nghiên cứu trách nghiệm, thì phải làm sao?” Phan Lâm hỏi ngược lại. “Đại hội? Hừ, cậu cho rằng bản tôn sợ bọn họ sao?”
“Tôn Giá, Tôn Giả không sợ, nhưng tôi sợ. Thật ra tôi cảm thấy thay vì lén lút đến Liên minh thương mại trộm thuốc, không bằng quang minh chính đại đến đấy lấy thuốc”
“Quang minh chính đại lấy thuốc? Cái gì? Cậu cho rằng Liên minh thương mại là do cậu mở sao?” Thần Hỏa Tôn Giả nhìn Phan Lâm một cái, nhàn nhạt nói.
“Không phải tôi mở, nhưng nếu như có thể chuyển cho tôi, vậy không phải là của tôi sao?” Phan Lâm cười nói. Lời này vừa nói ra, Thần Hỏa Tôn Giả im lặng. “Cậu có cách gì?” “Có rất nhiều cách, nhưng phải xem Tôn Giả có đồng ý hỗ trợ không” Phan Lâm cười nhẹ.
- ---------------------------