*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lòng Phan Lâm thật ra rất chấn động.
Anh chưa từng nghĩ, vậy mà lại có người có thể dựa vào năng lượng của những nguyên tố này để ngưng tụ thành châm, hơn nữa có thể sinh ra năng lượng mạnh như vậy.
Không thể tin nổi.
Mặc dù Thần Hỏa Tôn Giả thi châm rất đáng sợ, nhưng có một điểm hoàn toàn khác với Phan Lâm.
9.
Đó chính là phương pháp hai bên sử dụng.
Trên bề mặt Thần Hỏa Tôn Giả nói mình đang thi châm, nhưng thật ra chấm thuật của ông ta hoàn toàn không phải là châm thuật cổ xưa theo nghĩa thuần túy, châm của ông ta là dựa vào sức lực bá đạo của ông ta cưỡng ép ngưng tụ ra một loại châm ám khí.
Châm của ông ta, ngoại trừ có lực sát thương thì không có cái gì khác nữa.
Châm của ông ta, hoàn toàn không thể cứu người bằng xương bằng thịt được. Phan Lâm gầm thấp một tiếng, nhấc châm trong tay lên hung hăng đâm về phía bốn châm nguyên tố kia. Khí lực trên cây châm giống như dòng nước cuồn cuộn chảy theo động tác của Phan Lâm vậy. Nhưng những sự tồn tại bình thường sao có thể so với uy lực của châm nguyên tố này chứ?
Trong tích tắc, ngân châm trong tay Phan Lâm trực tiếp gãy thành hai đoạn, bốn châm nguyên tố kia hung ác đâm vào trên người Phan Lâm.
Roat.
Roạt.
Roạt.
Roạt.
Cơ thể Phan Lâm lập tức trúng bốn châm, cơ thể vội vàng lui về sau, bốn châm đâm vào trong lồng ngực anh, dường như muốn xé nát da thịt anh, tan xương nát thịt, nội tạng bị nổ tung thành một mớ hỗn độn.
Nếu như không có thân thể Võ Thần, thân thể của Phan Lâm đã sớm tan nát rồi. “Trúng rồi?” “Trúng liên tiếp bốn châm? Hay”. “Ha ha, lần này biết sự lợi hại của Tôn Giả chúng ta rồi chứ?” Toàn bộ người trên đảo Thần Hỏa đều vui mừng khôn xiết, ai cũng đều kích động hoàn hộ. Thần Hỏa Tôn Giả ngược lại có chút nghi hoặc.
Phan Lâm thật sự không thể tiếp được uy lực của bốn châm này, chỉ có thể dùng thân thể Võ Thần để chống đỡ, dựa vào sức hồi phục kinh người, cậu ta có thể nhanh chóng hồi phục lại.
Nhưng như vậy, Phan Lâm cũng trúng bốn châm.
Được ít hơn mất. “Tại sao không tránh?” Thần Hỏa Tôn Giả truy hỏi.
“Tránh được sao? Tốc độ châm của Tôn Giả vô cùng nhanh, hung mãnh siêu phàm, cộng thêm khí thể vào Tôn Giả thả ra, đã bao trùm cả ngọn núi này, trong khí thế này, tôi không thể di chuyển được một bước, bảo tôi tránh thế nào chứ?” Phan Lâm nhàn nhạt nói.
“Nếu đã như vậy, vậy cậu không phải mà mục tiêu sống sao? Bốn kim tiếp theo này cậu đỡ kiểu gì chứ?”
Thần Hỏa Tôn Giả nhàn nhạt nói, lại giơ hai cánh tay lên, lại thi ra bốn châm nguyên tố, đâm về phía Phan Lâm. Lần này khí lực của châm nguyên tố của Thần Hỏa Tôn Giả càng mãnh, càng mạnh hơn, càng bạo lực hơn. Phan Lâm lập tức lấy ra mười ngân châm, nắm chặt hai tay, dùng ngón tay nắm chặt châm, hung hăng đâm về phía bốn châm nguyên tố.
Coong. Coong. Coong. Coong. Tiếng bạo kích sinh ra khi ngân châm va chạm với châm nguyên tố truyền khắp cả hòn đảo. Tại của vô số người trên đảo Thần Hỏa gần như bị tiếng va chạm này làm cho điếc.
Mọi người nâng mắt lên, có thể nhìn thấy ánh sáng được tạo ra sau cú va chạm tương đối, vô cùng đáng sợ, làm mặt đất vỡ vụn, dung nham cuộn trào, ngọn núi vốn dĩ đã phá nát lại càng tan nát hơn.
Tuy nhiên vẫn không được.
Sau một trận chống đỡ, ngân châm trong tay Phan Lâm đều bị gãy hết, bốn châm nguyên tố lại đâm vào người Phan Lâm.
Xoạch.
Xoạch.
Xoạch.
Xoạch.
Phan Lâm lại liên tiếp hai mươi bước, phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lảo đảo, đã khó có thể đứng vững rồi.
Về phần lồng ngực anh, bị lửa thiêu đất đập, một mảnh tan nát, máu tươi mơ hồ.
"Hay." Người trên đảo Thần Hỏa ở dưới đều liên tục hoan hô, không ngừng vỗ tay cổ vũ. Phan Lâm chỉ trúng một châm mà Thần Hỏa Tôn Giả trúng liên tiếp tám châm, không thể ngăn cản. Cục diện đã vô cùng rõ ràng rồi.
“Đồ ngu xuẩn. Hậu quả khi sư tôn sử dụng hết toàn lực chính là anh không thể có sức phản kháng. Bây giờ, e rằng anh có hối hận cũng không kịp nữa rồi” Thần Hỏa Thánh Nữ thầm mắng một tiếng, mắt lộ ra vẻ đáng tiếc.
Phan Lâm mà chết thì ngày tháng của cô ta cũng sẽ vô cùng khó khăn.
Nhưng cục diện này là do Phan Lâm chọn, cô ta cũng không thể thay đổi được. Về phần người trên đảo Thần Hỏa, họ lại thiết lập lại sự tôn thờ và cung kính với Thần Hỏa Tôn Giả. Người này vẫn là thần trong lòng bọn họ. Vẫn là sự tồn tại bất khả chiến bại trong lòng bọn họ.
“Nếu như lúc trước cậu khiêm tốn một chút, thấy tốt thì nhận, thì sẽ không xuất hiện cục diện như bây giờ, cậu đã hối hận chưa?" Thần Hỏa Tôn Giả khẽ cười nhìn Phan Lâm.
Phan Lâm lau máu tươi ở khóe miệng, dựa vào năng lực hồi phục mạnh mẽ của cơ thể, lồng ngực lại nhanh chóng hồi phục.
Nhưng anh lại lắc đầu: “Thắng thua còn chưa định đầu. Có gì phải hối hận chứ?”
"Kết cục đã được định rồi, cậu chẳng quả chỉ là lãng phí thời gian thôi, nhưng cậu muốn phân thắng thua, bản tôn cũng có thể cho cậu”.
Thần Hỏa Tôn Giả nhàn nhạt nói, sau đó nâng tay lên, lại thi triển ra bốn châm nguyên tố.
Phan Lâm chắc chắn không thể chống đỡ được bốn châm nguyên tố này, mà một khi đâm trúng, Phan Lâm sẽ | bị trúng mười hai châm nguyên tố, cho dù không chết, thì anh cũng sẽ thua.
Mà thua, thì phải tiếp nhận vận mệnh bị giết chết. Đây là đòn tấn công cuối cùng. Người đảo Thần Hỏa phía dưới dừng lại la hét ầm ĩ, lần lượt nhìn lên trên đỉnh núi.
Tiếp đón vận mệnh cuối cùng của Phan Lâm.
Tuy nhiên vào khoảnh khắc khí bốn châm nguyên tố va chạm với ngân châm của Phan Lâm. Bốp.
Bốp.
Bốp
Bóp. Bốn châm nguyên tố vậy mà lại giống như thủy tinh vậy, toàn bộ đều bị ngân châm đâm thủng. “Cái gì?”. Thần Hỏa Tôn Giả ngạc nhiên, lập tức sử dụng Canh Khí chống đỡ.
Nhưng khi Canh Khí xuất hiện, ông ta đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, lập tức muốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước,
Ngân châm vậy mà lại trực tiếp đâm xuyên qua canh khí giống như xuyên qua đậu phụ, vô số châm đánh trúng lên người Thần Hỏa Tôn Giả.
Hàng trăm ngân châm, đâm dày đặc. Người trên đảo Thần Hỏa ở dưới núi không một tiếng động, vô cùng kinh ngạc.
- ---------------------------