*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Luồng khí kình này thực sự mạnh mẽ, rầm rầm lao đến, đúng là giống như máy bay chiến đấu oanh tạc, vô cùng đáng sợ.

Một quyền này đánh xuống dưới, chỉ sợ là bất kỳ thứ gì đều bị đánh nát.

Thế nhưng đối mặt với luồng khí kình đáng sợ như thế, Phan Lâm vẫn bình tĩnh như nước, không chút nào sợ hãi.

Đồng thời...

Anh thế mà vân lựa chọn dùng hai tay đã nát bét của mình chắn ngang trước người.

Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Đây cũng không phải ngu xuẩn, đây căn bản là tự mình hại mình.

“Thăng cha này có khuynh hướng thích chịu ngược à?”

Có kẻ ngây người lẩm bẩm.

Rầm! Khí kình khủng bố kia vẫn đánh vào hai tay Phan Lâm.

Anh lại một lần nữa bay ra ngoài, thẳng tắp rơi về phía sau, nặng nề đập vào một tảng đá lớn.

Trong khoảnh khắc này, tảng đá vỡ nát, mà cơ thể anh hõm vào bên trong, cả người đều là bụi đất, vô cùng chật vật.

Mọi người có vẻ mặt khác nhau, có người giêu cợt, có người tiếc hận, có người lắc đầu.

Cảnh tượng này nằm trong dự liệu của rất nhiều người, căn bản không có gì ngoài ý muốn, bởi vì thực lực giữa hai người cách biệt quá lớn.

“Bác sĩ Lâm!”

“Cậu Lâm!”

Một số người vội vàng la lên.

Trên mặt Bạch Thiếu Quân tràn đầy lo lắng, vội vàng nói với Chiêm Nhất Đao.

“Tiền bối, chúng ta cứ trơ mắt nhìn như thế? Không làm chút gì ư? Nếu cứ tiếp tục như thế nữa, tôi sợ thầy...

Thầy sẽ bị đối phương đánh chết tươi mất!”

“Còn chưa nghiêm trọng như thế đâu!”

Chiêm Nhất Đao trầm giọng nói, vẻ mặt của ông ấy cũng rất ngưng trọng, khàn giọng nói.

“Hơn nữa chúng ta cũng không thể giúp cậu Lâm chuyện gì, nếu như chúng ta làm loạn, ngược lại sẽ khiến nhà họ Phan có cớ, đến lúc đó bọn họ sẽ vin vào chuyện này, hiệu triệu người trong thiên hạ này tới đối phó với bác sĩ Lâm, khi đó bác sĩ Lâm sẽ trở thành mục tiêu công kích, đẩy cậu ấy vào cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được”

Lời này vừa vang lên, Bạch Thiếu Quân yên tĩnh không nhúc nhích.

Tình cảnh thê thảm của bác sĩ Lâm khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Vốn dĩ ban đầu bọn họ cho rằng tốt xấu gì bác sĩ Lâm cũng có thể đánh ngang tay với Phan Quốc Chính, lại chưa từng nghĩ rằng, đây là đơn phương chịu ngược đãi.

“Ngu ngốc!”

Phan Quốc Chính lắc đầu, không cho Phan Lâm có cơ hội thở dốc, tiếp tục bước nhanh đến chém giết, điên cuồng tập kích.

Phan Lâm chỉ có thể gian nan đứng lên.

Rầm rầm rầm...

Lại là liên tiếp đả kích, lúc này đây Phan Lâm đã mình đầy thương tích, trên người, trên cánh tay, trên cổ đều là máu, da thịt khắp nơi cũng nứt ra.

Nhìn vô cùng dữ tợn, vô cùng thê thảm.

Không ít người có mặt ở hiện trường sau khi nhìn thấy cảnh này đều quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn nữa.

Kiều Huyền Mi khóc ngay tại chỗ.

“Chủ tịch Lâm đang làm gì thế? Vì sao anh ấy không đánh trả?”

Hà Ngọc Lan cũng âm thầm lau nước mắt, vô cùng đau khổ.

“Cứ tiếp tục như thế, anh ấy sẽ bị đánh chết tươi”

Bạch Thiếu Quân khàn giọng nói.

Cho dù những lời này chính bản thân anh ta

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play