*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Nam Tùng nhìn thấy thế, mắt nhìn đồng hồ, la lên.
“Mọi người, nhường chỗ.”
Đám người xung quanh lập tức lùi về sau, nhường ra một khu đất trống để cho hai người đó chém giết.
Ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên thân hai người.
Hiện trường không còn ai dám phát ra tiếng động nữa.
Tuy Võ Hoàng nhận sợ không dám ra chiến đấu, thế nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc của mọi người.
Bởi vì cuộc chiến này nhất định cũng rất đặc Sac.
Giang Nam Tùng đi đến lớn tiếng tuyên bố quy định của cuộc chiến sinh tử, đồng thời giới thiệu người của hiệp hội võ đạo do ông ta dẫn đến, tất cả đều là người làm chứng và trọng tài cho cuộc chiến sinh tử này.
Sau khi tuyên bố xong mấy việc liên quan, Giang Nam Tùng lại nói một câu.
“Tôi tuyên bố, quyết đấu sinh tử bác sĩ Lâm khiêu chiến Phan Quốc Chính chính thức được bắt đầu, song phương khai chiến!”
Một tiếng này giống như sét đánh, vang vọng toàn bộ đỉnh núi Yên Long.
Trong giây phút này, quanh thân hai người đều bộc phát ra nồng đậm chiến ý vô tận.
Phan Quốc Chính không dài dòng, ông ta hét †o một tiếng, dẫn đầu xông đến chém giết Phan Lâm.
Ông ta vung một quyền lên, đừng nhìn thân hình gầy gò của ông ta, tuy đã cao tuổi, thế nhưng một quyền này lại mang theo huyền lực vô cùng bá đạo mạnh mẽ, trực tiếp đánh về phía mặt Phan Lâm.
Quyền phong ập đến, dâng trào lên khí kình màu xanh thăm thẳm, vọt thẳng tới Phan Lâm.
Phan Lâm vội vàng nhấc tay lên cản.
Ẩm Khí kình đánh mạnh lên trên người anh, cơ thể anh lùi về sau nửa mét, hai chân tạo ra một rãnh sâu kéo dài trên mặt đất.
“Hay lắm!”
Hiện trường, rất nhiều người lớn tiếng hô vang.
Nhưng một phần cao thủ đã nhìn ra manh môi.
Phan Lâm giơ tay lên, nhìn qua chỗ bị khí kình của Phan Quốc Chính đánh trúng, lạnh nhạt nói.
“Chắc hẳn đây không phải là thực lực của ông mà là tới từ một dược lực nào đó.
Nếu như tôi đoán không sai, tối hôm qua, chắc hẳn cả đêm ông đã ngâm mình trong nước thuốc, đâm mấy kim châm cứu?”
“Thật đúng là bác sĩ Lâm, có thể liếc mắt một cái là nhận ra tôi dùng thuốc để tăng cường thực lực, thật đúng là khâm phục, chỉ là cậu nhìn ra được thì sao chứ, có ích lợi gì không? Hiện tại là nói đến võ lực, nói đến sinh tử, không ai so y thuật với cậu!”
Phan Quốc Chính cười nhạt.
“Thế nhưng chưa chắc! Nếu như tôi có thể phân tích các nhân tố trên người ông, ông châm cứu ở nơi nào thì có thể phá giải nó! Phan Quốc Chính, thực lực của bản thân ông cũng không mạnh, hiện tại có thể bá đạo như vậy, đơn thuần là dựa vào dược vật để tăng cường, nếu như loại trừ nó, tôi có thể dễ như trở bàn tay đánh bại ông!”
“Bí thuật của nhà họ Phan chúng tôi, dễ dàng bị người ta biết như thế ư? Người khác gọi cậu một câu thần y, cậu thật sự cho rằng mình là thần y ư?”
Phan Quốc Chính lạnh nhạt đáp, trong ánh mắt của ông ta lộ ra khinh thường, sau đó lại xông đến chém giết.
Lúc này khí kình trên người ông ta giống như nước lũ dâng trào, ào ào hướng về phía Phan Lâm tuôn ra, đồng thời hai nắm đấm như mưa, đánh giết tới.
Công kích giống như mưa giông gió bão khiến cho người ta khó mà đáp trả.
Phan Lâm vung hai tay lên chống đỡ, thế nhưng mỗi lần chịu một kích, thân hình của anh