*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hành động kia khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Phan Quốc Chính sao thế? Vì sao lúc nhìn thấy chiếc kim châm cứu trong tay Phan Lâm, ông ta lại khủng hoảng như thế.
Tất cả mọi người đều không sao hiểu nổi.
Thế nhưng dường như có một số người lại đoán ra được điều gì đó.
Nhất là người nhà họ Phan, đám quản lý cấp cao của nhà họ Phan đều đồng loạt giật mình, sắc mặt trắng bệch, biểu cảm khiếp sợ.
Phan Lâm chậm rãi đứng lên, ánh mắt còn dừng lại trên chiếc kim châm cứu kia, giống như đang xem chừng thứ gì đó.
Một lát sau, khóe miệng của anh hơi nhếch lên, cười nhạt nói.
“Mọi chuyện đã rất rõ ràng, thì ra là thế, thì ra là thế...
Phan Quốc Chính, ông đã bị tôi nhìn thấu!”
Sắc mặt của Phan Quốc Chính vô cùng đặc sắc, lúc đỏ lúc trắng, cơ thể lại càng run rẩy.
Giống như ông ta đang sợ hãi.
Mọi người càng thêm rung động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Rõ ràng Phan Lâm chẳng làm gì cả, trước mặt vãn là Phan Quốc Chính đang nghiền ép đối phương, thế nhưng vì sao chỉ cần Phan Lâm lấy chiếc kim châm cứu kia ra, lại khiến cho Phan Quốc Chính sợ hãi như thế? Một chiếc kim châm cứu nho nhỏ có gì đáng để sợ chứ? “Ngài Phan Quốc Chính, ông sao thế? Nhanh đánh bại cậu ta đi, giành thắng lợi trong quyết đấu!”
Bên này có người không kìm lòng được, mở miệng thúc giục.
Thế nhưng dường như Phan Quốc Chính không nghe thấy người kia nói gì, ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào Phan Lâm như cũ, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, đồng thời...
Bắt đầu lùi lại.
“Các chủ, chuyện này...
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Chẳng phải chưởng sự Phan đã đánh cho bác sĩ Lâm kia sắp không đứng lên nổi à? Vì sao chưởng sự Phan còn chưa ra tay giết chết bác sĩ Lâm? Trái lại là dáng vẻ bó tay bó chân, sợ hãi như thế?”
Cuối cùng có người của nhà họ Phan không nhịn được bầu không khí ngột ngạt này, mở miệng hỏi Phan Phi Anh.
Rất nhiều người cũng nhao nhao đưa mắt nhìn Phan Phi Anh, chờ mong ông ta có thể giúp mọi người giải đáp nghỉ hoặc.
Phan Phi Anh trầm mặc một lúc, sau đó ông ta mới khàn giọng nói.
“Chiếc kim châm cứu trên tay bác sĩ Lâm kia, chính là thứ tinh luyện ra dược dịch trong người chưởng sự Phan.”
“Dược dịch?”
“Dược dịch gì thế?”
Mọi người vội vàng hỏi.
“Chính là dược dịch giúp chưởng sự Phan tăng cường thực lực.”
Phan Phi Anh lạnh lùng nói.
“Có dược dịch này, bác sĩ Lâm có thể biết được rõ ràng vị thuốc tăng cường thực lực cho chưởng sự Phan rốt cuộc là thành phần gì! Sau đó căn cứ vào những thành phần này, cậu ta có thể dễ dàng hóa giải hết tất cả thuốc tăng cường thực lực của chưởng sự Phan, mà một khi mất đi ưu thế tăng cường thực lực, chỉ đơn thuần là võ y, chưởng sự Phan chưa chắc đã là đối thủ của Phan Lâm!”
“Thì ra là thế!”
“Chẳng qua trong lúc nhất thời, sao bác sĩ Lâm có được bản lĩnh này chứ? Ngay tại chỗ hóa giải tất cả dược hiệu trên người chưởng sự Phan? Không thể nào, cậu ta là thần tiên hay sao? Hay là nói chưởng sự Phan sẽ ngây ngốc đứng yên tại chỗ để cậu ta hóa giải? Hừ, hiện tại với trạng thái này của cậu ta, ngay cả đứng cũng là cố gắng hết sức, cho dù biết thành phần của thuốc thì cậu ta cũng không thay đổi được cục diện: “Nói đúng lắm, đại cục đã định, thắng bại đã phân, hiện tại bác sĩ Lâm chẳng qua cũng chỉ là
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT