*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây không phải trắng trợn khiêu khích thì là gì? Tất cả mọi người đều bị lời nói của Phan Lâm làm cho khiếp sợ.
Đây là Phan Lâm muốn làm gì? Một Phan Quốc Chính còn chưa giải quyết xong, lại đi gây thù chuốc oán với Võ Hoàng Tiết Sùng Lân? Không phải anh chán sống thì là gì? Không ít người lộ ra vẻ mặt sững sờ.
Bên phía nhà họ Phan bật cười thành tiếng.
“Đúng là thú vị”
“Có phải đầu óc của bác sĩ Lâm này có vấn đề hay không?”
“Ha ha ha, theo như tôi thấy thì không cần chưởng sự Phan tự mình ra tay, chỉ sợ thằng nhóc này cũng sẽ chết trong tay tiền bối Võ Hoàng!”
“Một kẻ cuồng vọng như thế, sớm muộn gì cũng sẽ phải chết, không có gì phải tiếc nuối”
Mấy tiếng xì xào không ngừng vang lên.
“Người này chính là bác sĩ Lâm ở Giang Thành đó ư? Tôi còn cho rằng là một người sáng suốt như thế nào cơ đấy, hiện tại xem ra, là do tôi suy nghĩ quá nhiều, người trẻ tuổi này cũng chỉ đến thế mà thôi, vẫn còn ngu muội vô tri như thế, tầm nhìn nông cạn, nghĩ đến cậu ta có được thành tựu như ngày hôm nay, phần lớn là do may mắn, loại người như thế này không đi xa được”
Bên này, hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Nam Tùng cười nhạt nói, ánh mắt nhìn về phía Phan Lâm lại càng thêm khinh thường.
Bên cạnh Ngô Bá Xương ngập ngừng một lát, sau cùng không lên tiếng.
“Ông nội, anh ấy điên rồi à?”
Hà Ngọc Lan sắp phát điên đến nơi.
Vốn dĩ thế cục đã gian nan, Phan Lâm thế mà còn làm ra chuyện như vậy, quả thật khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
“Bác sĩ Lâm không điên, chỉ là do chúng ta không hiểu cậu ấy mà thôi.
Cháu gái ngoan, cháu hãy bình tĩnh một chút, chúng ta phải tin tưởng vào chủ tịch Lâm, nếu cậu ấy đã dám nói như thế, nhất định đã có tính toán của mình”
Hà Sơn Niên hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói.
Việc đã đến nước này, ông ta cũng bất lực, chỉ có thể thuận theo ý trời.
Kiều Huyền Mi cũng cảm thấy vô cùng lo lắng, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Phan Lâm có chuẩn bị, thế nhưng đối phương là Võ Hoàng đấy.
Anh chuẩn bị như thế nào? Đối phó ra sao? “Được, được lắm!”
Võ Hoàng Tiết Sùng Lân giận quá hóa cười, ánh mắt của ông ta âm lãnh nhìn chăm chằm Phan Lâm.
“Nếu cậu đã nói như thế, vậy thì hôm nay nếu như tôi không trừng trị cậu, người khác còn cho rằng tôi già cả, không động nổi đao kiếm”
Sau khi nói xong, Võ Hoàng trực tiếp đi lên, cả người đều là khí thế ngút trời, đã chuẩn bị ra tay rồi.
“Bắt đầu, bắt đầu rồi kìa”
“Ha ha, trái lại tôi muốn nhìn xem bác sĩ Lâm kia chết như thế nào “Ai bảo anh ta ngông cuồng như thế chứ!”
Ánh mắt của mọi người mang theo ý cười nhìn chằm chằm Phan Lâm, chờ Phan Lâm ăn quả đắng.
Võ Hoàng mang theo khí thế xông đến trước mặt Phan Lâm, mấy người đứng cạnh Phan Lâm đều có thể cảm nhận được một áp lực giống như Thái Sơn đè xuống, ép cho người ta không thở nổi.
Không ít người theo bản năng lùi lại, vẻ mặt sợ hãi, thế nhưng Phan Lâm lại chẳng nhúc nhích một chút nào, đứng vững vàng như bàn thạch.
Ngay tại lúc Võ Hoàng chuẩn bị ra tay.
Lộp bộp.
Ông lão đeo mặt nạ vẫn luôn đứng sau Phan Lâm kia đi đến đứng trước mặt Võ Hoàng.
“Hả?”
Võ Hoàng nhướng mày, nhưng không yếu thế, trở tay đánh ra một chưởng về phía ông lão kia.
Toàn bộ kình lực đều được khai hỏa.
Là tư thái chuẩn bị giết chết ông lão này, thế nhưng khi bàn tay của Võ Hoàng vừa đánh đến.
Rầm.
Ông lão kia cũng đánh ra một chưởng về phía đối diện.
Một âm thanh trầm đục vang lên, Võ Hoàng và ông lão kia cùng nhau lùi lại.
Nhưng điều khác biệt chính là, ông lão kia chỉ lùi lại một bước rưỡi, trái lại Võ Hoàng lùi về hai bước.
“Cái quái gì thế?”
Toàn trường xôn xao.
Ngay cả hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Nam Tùng cũng trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ
- ---------------------------