*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh Nguyễn, chào anh!”

Kiều Huyền Mi đi lên trước chào hỏi.

“Ôi chao, Huyền Mi à, chẳng phải anh đã nói với em rồi à, em cứ gọi anh là anh Thể Khải là được rồi, gọi anh Nguyễn gì chứ, như thể quá khách sáo, chẳng lẽ em không coi anh là bạn của mình rôi à?”

Người đàn ông kia làm ra vẻ trách cứ nói.

“Sao lại như vậy được chứ?”

“Vậy em nên gọi anh như thế nào đây?”

“Anh...

Anh Thế Khải..."

Tuy Kiêu Huyên Mi rất không tình nguyện, nhưng vẫn kiên trì gọi một tiếng.

“Như thế mới đúng, ba nuôi của anh đang ở bên trong chờ đấy, chúng ta phải nhanh tranh thủ thời gian đi vào, đừng để ông cụ đợi lâu...

Hả? Mấy vị này là?”

Nguyễn Thể Khải kỳ quái nhìn qua mấy người Phan Lâm.

“À, đây là anh tôi...

Chắc hẳn anh đã nghe qua, bác sĩ Lâm!”

Kiều Huyền Mi đáp.

“Cái gì? Anh trai em là bác sĩ Lâm?”

Rõ ràng người đàn ông Nguyễn Thế Khải kia vô cùng khiếp sợ.

“Đúng thế”

Kiều Huyền Mi gật đầu.

Nguyễn Thế Khải có chút khó mà tiếp nhận được, một lúc lâu sau thì anh ta mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

“Anh Nguyễn đúng không? Chào anh!”

Phan Lâm mỉm cười đi lên, vươn tay ra.

Lúc này Nguyễn Thế Khải mới nhìn vê phía Phan Lâm.

Bởi vì ánh sáng hơi tối, lúc trước anh ta chưa kịp nhìn, hiện tại mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông trước mặt này.

Không phải bác sĩ Lâm danh tiếng lẫy lừng thì còn là ai được? Không nghĩ đến Kiêu Huyền Mi và bác sĩ Lâm lại có dạng quan hệ này.

Quả thật là vượt quá sức tưởng tượng.

Chẳng qua Nguyễn Thế Khải không cảm thấy khiếp sợ như người khác nghĩ, anh ta trực tiếp hừ lạnh một tiếng, cũng không đưa tay ra, mà chính là trực tiếp nói.

“Sao thế? Huyền Mi, em vì người anh trai là bác sĩ Lâm này mới hướng anh câu xin giúp đỡ à? Muốn anh dẫn em đi gặp ba nuôi của anh?”

“Đúng thế”

“Anh nhớ ra rồi, có vẻ như anh trai em sắp có một cuộc chiến với Phan Quốc Chính nhà họ Phan...

Sao thế? Huyền Mi, chẳng lẽ em cho rằng ba nuôi của anh có thể vì bác sĩ Lâm mà ra mặt, hòa giải chuyện này ư?”

“Không được sao?”

“Việc này cũng không dễ xử lý.”

Nguyễn Thế Khải khẽ cười đáp.

Sắc mặt Kiều Huyền Mi thay đổi, vội vàng nói.

“Anh Nguyễn, câu xin anh giúp đỡ, toàn bộ Yến Kinh này chỉ có một mình ba nuôi anh là có thể giúp anh trai tôi, anh Nguyễn, cầu xin anh đói”

“Huyền Mi, em là một cô gái thông minh, nếu không thì em đâu tìm đến anh, đúng thế, toàn bộ Yến Kinh này, ngoại trừ ba nuôi của anh, quả thật không còn ai khác có thể đứng ra hòa giải chuyện này, xem như em tìm đúng người rồi đó, chẳng qua chuyện này không phải việc nhỏ, ba nuôi anh cũng chưa chắc sẽ đồng ý”

“Anh Nguyễn, tôi biết anh nhất định sẽ có cách, mong anh suy nghĩ ít biện pháp gì đó đi, mong anh hãy nghĩ cách”

Kiêu Huyền Mi cuống cuồng nói.

“Biện pháp thì có đấy, chỉ là...”

Nguyễn Thế Khải nhếch miệng, lộ ra vẻ mặt đắc ý, anh ta đang muốn nói gì đó lại bị Phan Lâm ở bên này cắt ngang.

“Được rồi, Huyền Mi, chúng ta quay về thôi”

Phan Lâm gọi.

“Anh à...

“Anh còn tưởng rằng em dẫn anh đi đâu, không nghĩ tới em lại dẫn anh đi cầu xin người ta, anh đã nói rồi, chuyện này em không cần quan

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play