*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giờ phút này đây Trác Thiên Vũ đâu còn một chút ngạo khí nào của thiên kiêu xếp thứ năm như bình thường chứ? Cả người anh ta run rẩy, mở to hai mắt ra, ánh mắt hoảng sợ nhìn đám người Phan Lâm.
“Các người...
Tốt nhất là đừng giết tôi...
Nếu không...
Nếu không các người sẽ gặp phải vô tận rắc rối đó! Tôi đảm bảo”
Trác Thiên Vũ mạnh miệng hù dọa, cố gắng gào thét.
Nhưng mấy lời này của anh ta lại chẳng mang đến một chút tác dụng nào cả.
“Chúng tôi sợ cậu, sao còn dám động đến cậu chứ? Ranh con, hôm nay cậu nên nhận thua đi, cho dù cậu không chết thì một thân tu vi này của cậu, tôi cũng phải phế đi!”
Chiêm Nhất Đao khẽ nói.
“Hả? Không...
Đừng mà! Tôi không thể bị phế tu vi, không thế!”
Trác Thiên Vũ thê lương gào thét, sợ hãi trong mắt anh ta cũng không biết đã đến mức độ nào rồi.
Dạng thiên tài có một không hai như anh ta này, bị phế sạch võ học, đơn giản là khó chịu hơn cả chết.
Anh ta tình nguyện tự sát cũng không muốn làm một tên phế nhân.
Cho nên giờ phút này đây, trên người anh ta chẳng còn chút ngạo khí nào, cũng không có chút kiên cường gì, chỉ mong có thể bảo vệ toàn bộ võ học của mình, yên ổn rời đi nơi này.
Ngay sau đó Trác Thiên Vũ đã hối hận đến mức xanh cả ruột.
“Bác sĩ Lâm, cầu xin anh...
Tha cho tôi một mạng đi, tôi...
Tôi không dám tiếp tục ở trước mặt anh lỗ mãng nữa, tôi...
Sau này tôi nhìn thấy anh, tôi sẽ đi đường vòng, tuyệt đối sẽ không dám bất kính với anh nữa, tuyệt đối sẽ không tìm anh gây chuyện...”
Trác Thiên Vũ run rẩy la lên, trong mắt đều là cầu xin.
Phan Lâm nhìn thoáng qua Trác Thiên Vũ, hỏi Chiêm Nhất Đao.
“Ông biết thầy của anh ta hả?”
“Gặp qua vài lần ”
“Có giao tình gì không?”
“Ừm...
Xem như là có một chút”
“Nếu đã như vậy thì nể mặt ông, để anh ta đi!”
Phan Lâm phất tay.
Trác Thiên Vũ mừng rỡ như điên.
“Cảm ơn bác sĩ Lâm, cảm ơn bác sĩ Lâm!”
Tuy Chiêm Nhất Đao không tình nguyện nhưng ông ta vẫn buông lỏng tay.
“Biến đi!”
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Vâng vâng vâng...
Bác sĩ Lâm, bây giờ tôi đi ngay đây...
Bây giờ tôi đi ngay đây...
Trác Thiên Vũ vội vàng nói, đâu còn dám ở lại chỗ này nữa.
Thế nhưng ngay lúc anh ta còn chưa ra hẳn khỏi phòng lại bị Chiêm Nhất Đao quát lại.
“Đứng đó!”
Cả người Trác Thiên Vũ run lên, anh ta cẩn thận nghiêng đầu sang chỗ khác.
Đã thấy Chiêm Nhất Đao lạnh lẽo nói.
“Cậu nghe cho rõ đây, hôm nay không giết cậu là do lòng tốt của cậu Lâm, từ hôm nay trở đi, về sau cho dù là cậu nhìn thấy cậu Lâm ở đâu thì đều phải cúi đầu chắp tay hành lễ, dáng vẻ tôn kính, đối xử với cậu Lâm như với ba của mình vậy, nếu không, tôi sẽ phế võ công của cậu, chặt đứt tay chân của cậu, hiểu chưa?”
“Á?”
Sắc mặt Trác Thiên Vũ thay đổi.
“Sao nào? Không đồng ý?”
“Không không không...
Tôi đồng ý, tôi đồng ý...
Tôi nhất định sẽ làm theo! Về sau ở trong lòng tôi thì bác sĩ Lâm chính là một sự tôn tại như thầy như bai Tôi tuyệt đối không dám chậm trễ!”
Trác Thiên Vũ vội nói.
“Biến đi!" “Vâng vâng...
Trác Thiên Vũ chật vật rời đi.
“Hừ, thật đúng là một thứ hèn nhát, ánh mắt của lão già kia sao thế, sao lại nhận một tên đồ đệ không có tiền đồ như vậy.”
Chiêm Nhất Đao mắng thầm.