*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Huyền Mi học võ cổ, thậm chí trình độ còn ở trên Nguyễn Thế Khải.

Dù sao thì cô ta cũng là người xuất thân từ đảo Tiêu Sầu, thiên phú dị bẩm, hơn nữa còn có thuốc của Phan Lâm tăng cường, thực lực trác tuyệt, trong thế hệ trẻ tuổi ở Yến Kinh, cũng xem như có chút danh tiếng.

Mà lúc này đây, cô ta căn bản không dám đánh trả, bởi vì Nguyễn Thế Khải là con nuôi của vị bên trong nhà.

Nếu như ra tay với Nguyễn Thế Khải ở đây, chỉ sợ toàn bộ người nhà họ Kiều sẽ không thể thấy ánh mặt trời ngày mai nữa.

Bây giờ cô ta chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

“Đô gái điểm thúi, còn đám không theo ông đây?”

Nguyễn Thế Khải đang định tiếp tục dạy dỗ Kiêu Huyền Mi, thế nhưng đúng vào lúc này, chân của anh ta còn chưa đá qua, một bàn tay đã đánh mạnh vào mặt anh ta.

Bốp một tiếng.

Nguyên Thế Khải xoay tròn ngay tại chỗ, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, hoa mắt váng đầu, trong miệng đều là máu tươi, lúc hộc máu còn có mấy chiếc răng rơi xuống.

“ÁI”

Kiều Huyền Mi bị dọa đến mức gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chịu đựng đau nhức trên người bò dậy, gấp gáp hô.

“Anh, anh làm gì thế?”

“Vừa rõi anh ta đang làm gì?”

Sắc mặt Phan Lâm không thay đổi đi đến trước mặt Nguyễn Thế Khải, hỏi.

“Chuyện này...”

Kiều Huyền Mi nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào với Phan Lâm.

Ngược lại là Nguyễn Thế Khải che mặt, mơ hồ không rõ nói.

“Bác sĩ Lâm, anh...

Anh thật to gan lớn mật, lại dám đánh tôi hở? Anh có biết đây là đâu không? Anh có tin bây giờ ba nuôi của tôi sẽ đi ra trừng trị anh không?”

“Ôi chao, tôi thật đúng là sợ đấy! Bây giờ anh gọi ba nuôi của mình ra đi, tôi cũng muốn nhìn xem ông ta là thân thánh phương nào!”

Sắc mặt Phan Lâm không chút thay đổi hỏi.

“Được, đây là anh nói đấy nhé! Bây giờ tôi sẽ lập tức đi vào gọi ba nuôi của mình ra đây!”

Nguyễn Thế Khải nổi giận đùng đùng đứng lên muốn chạy vào trong biệt thự.

“Đừng mà!”

Kiêu Huyền Mi vội vàng giữ anh ta lại.

“Anh Nguyễn, mọi chuyện có gì thì từ từ thương lượng.”

“Biến ngay, đồ gái điểm thúi!”

Nguyễn Thế Khải nổi giận đùng đùng vung tay, sau đó vọt vào trong biệt thự.

“Anh Nguyễn, anh Nguyễn!”

Kiều Huyền Mi liên tiếp kêu lên.

Thế nhưng chẳng có tác dụng gì.

Nguyễn Thế Khải đã biên mất ở chỗ lôi vào cửa biệt thự.

Lúc này Kiều Huyền Mi chán nản ngồi trên mặt đất, chảy nước mắt nói.

“Anh, sao anh phải xúc động như thế, vì sao chứ?”

“Vì sao anh ta lại đánh em?”

Phan Lâm đỡ Kiều Huyền Mi dậy, kiểm tra qua vết thương trên mặt cô ta.

“Anh...

Anh ta muôn em ngủ một đêm với anh ta thì mới bằng lòng mời ba nuôi của mình ra tay giải quyết chuyện quyết đấu kia, em từ chối anh ta, cho nên anh ta mới thẹn quá hóa giận...

Đánh em..."

Kiều Huyền Mi do dự một chút, nhỏ giọng nói.

“Em đó, con bé ngốc này, không phải anh đã dặn chào hỏi anh ta xong thì đi à, sao còn chưa hết hy vọng?”

“Anh...

Anh không hiểu đâu, anh căn bản không hiểu được, anh trêu chọc vào người không nên dây vào.

Anh vẫn còn dáng vẻ không sao cả, anh không biết tình hình hiện tại của mình nghiêm trọng như thế nào đâu”

Kiều Huyền Mi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play