*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy Trác Thiên Vũ là một người ngạo mạn, thế nhưng anh ta không phải là tên ngốc.
Nhìn thấy cảnh này, anh ta lập tức hiểu ra, tuy ông cụ trước mắt có bề ngoài xấu xí, nhưng tuyệt đối không phải hạng người bình thường.
“Thật đúng là thú vị!”
Anh ta hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xông đến.
Tuy không gian trong căn phòng này nhỏ hẹp, thế nhưng không trở ngại đến việc anh ta ra chiêu.
Hơn nữa đối phó với một ông lão già cả như thế này, cân gì phải dùng đại chiêu? Chỉ thấy tay của anh ta chỉ vê phía trước, đầu ngón tay như kiếm, nhắm ngay về giữa trán của Chiêm Nhất Đao mà đánh đến.
Một chiêu này nhìn sắc bén, giống như có thể chọc rách hư không.
Hơi thở của Bạch Thiếu Quân trở nên đồn dập, vẻ mặt ngưng trọng.
Anh ta có thể nhìn ra được một chiêu này bât phàm, chỉ sợ là có sức lực chục nghìn cân, đủ để xuyên qua sắt thép cát đá.
“Chỉ sợ ngay cả bản thân mình cũng không thể nào tiếp nhận nổi một chiêu này, thật đúng là thiên kiêu xếp thứ năm trong bảng đại thiên kiêu, người xếp thứ năm và thứ sáu, quả nhiên có ranh giới lớn ”
Bạch Thiếu Quân hãi hùng khiếp vía, đồng thời cũng cảm thấy rất lo lắng.
Ông lão gầy như que củi kia, có thể đỡ được một chiêu này ư? Chẳng qua có thầy ở đây, cho dù vết thương có nặng đến mấy, chắc hẳn không sao đúng không? Bạch Thiếu Quân suy nghĩ như thế, chỉ là trong lòng anh ta vẫn thấp thỏm bất an, chờ đợi kết quả.
Cuối cùng khi đầu ngón tay của Trác Thiên Vũ đến gần ngực Chiêm Nhất Đao, một ngón tay này giống như muốn xuyên thủng ngực của ông ta.
Nhưng trong nháy mắt khi ngón tay kia và thân thể của Chiêm Nhất Đao chạm vào nhau...
Vèo! Một tàn ảnh xuất hiện, nhìn qua, rõ ràng là ngón tay gầy khô của Chiêm Nhất Đao.
Ông ta giữ lấy đầu ngón tay của Trác Thiên Vũ, mạnh mẽ tách ra.
Răng rắc.
Tiếng xương gãy truyền đến.
“Á..”
Sắc mặt của Trác Thiên Vũ trăng bệch, đau đớn dữ dội khiến anh ta phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người vẫn còn đang ở trong trạng thái chưa kịp phản ứng, Chiêm Nhất Đao đã đá một cước vào bụng của anh ta.
Trác Thiên Vũ vội vàng nâng tay kia lên đỡ, thế nhưng trong khoảnh khắc khi va chạm với chân Chiêm Nhất Đao, anh ta có thể cảm nhận được rất rõ ràng, chỗ lòng bàn chân kia truyền đến khí kình, đánh mạnh lên người anh ta.
BịchI Trác Thiên Vũ bay ra ngoài, trực tiếp đập nát một chiếc bàn thủy tinh, ngã mạnh xuống đất, cả người nhìn qua vô cùng chật vật.
“Cái quái gì thế này?”
Bạch Thiếu Quân trợn tròn mắt.
Cho dù nằm mơ thì anh ta cũng không thể nào ngờ đến, ông lão gầy như que củi có bề ngoài xấu xí này, thế mà lại lợi hại như thể.
Đây chính là Trác Thiên Vũ đấy, đây chính là người xếp thứ năm trong bảng thiên kiêu danh tiếng lẫy lừng.
Vì sao...
Ở trước mặt ông cụ này lại yếu ớt không chịu nổi một kích như thế? Bạch Thiếu Quân chấn động không gì sánh nổi, Trác Thiên Vũ cũng là như thế.
Anh ta chịu đựng đau đớn trên người, vội vàng bò lên, cắn răng trừng mắt nhìn ông cụ kia.
“Rốt cuộc ông là ai?”
“Ranh con, cậu không có tư cách hỏi đến tên tuổi của tôi! Tôi nhìn chiêu thức vừa rồi của cậu,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT