*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sao anh lại đến đây?”
Phan Lâm ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi lạnh nhạt hỏi.
“Nhìn dáng vẻ này của anh, hình như là không định chữa trị cho ông cụ nhà họ Phó? Nếu không anh đâu ước chiến sinh tử với Phan Quốc Chính? Sao thế? Tên họ Phan kia, anh chán sống đây hở?”
Vẻ mặt Trác Thiên Vũ không thay đổi, hỏi.
“Hình như đối với tôi, tất cả mọi người đều không có lòng tin nhỉ? Thật sự cảm thấy tôi không thắng được Phan Quốc Chính ư?”
“Chẳng phải là cảm thấy anh không thắng được mà chính là cho dù anh có thắng thì cũng sẽ phải chết thôi! Ở trong mắt tôi, Phan Quốc Chính đủ để trừng trị anh, trên thực tế thì anh đã là người chết!”
Trác Thiên Vũ khẽ nói.
“Chẳng qua tối nay tôi đến đây không phải là để nói cho anh biết chuyện này! Tên họ Phan kia, nói cho tôi biết, rốt cuộc anh có chữa hay không? Nếu như không chữa, hôm nay tôi sẽ tính toán nợ nần với anh, tránh cho ngày mai anh chết khó coi, tôi không biết tìm ai để tính sổ!”
“Hôm nay anh đến đây là lo lắng ngày mai không tìm thấy tôi để tính sổ hả?”
“Nếu không thì sao chứ?”
“Được rồi, nếu như anh đã nóng lòng tính sổ như thế, vậy tôi sẽ cho anh cơ hội này.”
Phan Lâm đặt chén trà xuống, lạnh nhạt nhìn Trác Thiên Vũ.
“Anh có thể ra tay rồi đó ”
“Ở đây ư?”
Trác Thiên Vũ nhướng mày.
“Không cân ra ngoài đâu, quá phiền phức, hôm nay tôi phải nghỉ ngơi sớm một chút, để ngày mai còn có sức đối phó với Phan Quốc Chính”
“Thật đúng là cuông vọng! Nếu như anh đã dám xem nhẹ tôi như thể, vậy tôi sẽ khiến cho anh đẹp mặt!”
Trác Thiên Vũ tức giận, anh ta cũng lười nói nhảm nữa, muốn ra tay ép Phan Lâm đi vào khuôn khổ.
Đúng vào lúc này, một loạt tiếng gõ cửa lại truyên đến.
Côc cốc cốc...
Mấy người hơi giật mình.
Phan Lâm đứng dậy đi mở cửa, lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa lớn.
“Gặp qua thầy.”
Người ở bên ngoài vui vẻ hành lễ.
“Ô? Là anh à, sao anh lại đến đây?”
“Xảy ra chuyện lớn như thế, sao học trò có thể không đến được chứ? Thầy à, học trò đến đây là để trợ giúp một chút sức lực cho thầy”
“Anh có lòng là được rồi, chẳng qua tạm thời còn không cần đến anh làm gì hết, trước tiên ngồi xuống uống chén trà đi, tôi phải xử lý chút chuyện”
Phan Lâm lạnh nhạt nói, quay người trở lại sofa.
Bên này Trác Thiên Vũ lại càng cảm thấy hoang mang hơn.
Học trò của bác sĩ Lâm ư? Sẽ là ai đây? Anh ta nhìn thoáng qua chỗ cửa lớn thì nhìn thấy người kia đi đến, lúc nhìn thấy rõ mặt của đối phương, sắc mặt của Trác Thiên Vũ sững sờ.
“Bạch Thiếu Quân?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT