*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bốp một tiếng, tiếng tát vang dội vang lên trên đường phố.
Cả người Phó Khải Trạch lảo đảo lùi vê phía sau hai bước, đặt mông ngồi xuông đất, thế nhưng anh ta đã nhanh chóng lập tức đứng lên, cúi đầu không dám nói gì, cho dù trên mặt anh ta là một dấu bàn tay đỏ ửng.
“Mày đúng là một thằng phế vật thành sự không có, bại sự lại có thừa! Tao giết chết mày”
Trước mặt anh ta là một người phụ nữ mặc váy đỏ, gương mặt xinh đẹp nhưng lại tràn đầy lửa giận, cô ta vừa quát lại vừa tát anh ta thêm mấy cái.
Hai bên mặt Phó Khải Trạch trực tiếp bị đánh cho sưng lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, thế nhưng lại không dám khóc.
Người phụ nữ kia có chút chán nản, sau khi cô ta tát Phó Khải Trạch mấy cái thì ngồi xổm xuống đất òa khóc.
“Chị à, chị đừng buồn, thật ra còn có thể cứu được ông nội, bây giờ chúng ta chỉ cần câu xin bác sĩ Lâm ra tay chữa trị, nhất định có thể cứu sống được ông nội.”
Phó Khải Trạch khóc không ra nước mắt nói.
“Thật ư?”
“Chị, chẳng lẽ chị chưa nghe qua y thuật của bác sĩ Lâm à?”
Phó Khải Trạch hỏi lại.
Người phụ nữ lau nước mắt, trong mắt lóe lên sự kiên nghị, nghiêm túc gật đầu.
“Được rồi, nếu đã như thế thì để chị đi tìm anh ta" Trở lại khách sạn, Phan Lâm đi rửa mặt.
Chiêm Nhất Đao lập tức đứng dậy.
“Cậu Lâm, bên nhà họ Phan kia vẫn đóng chặt cửa chính như cũ, bọn họ không tỏ bất cứ thái độ gì, chúng ta có nên áp dụng hành động đánh đến tận cửa không?”
“Không cân đâu, nhà họ Phan đã tỏ thái độ rồi" “Đã tỏ thái độ rôi ư? Bọn họ...
Tỏ thái độ khi nào chứ? Thái độ gì?”
“Chuyến đi này của tôi chính là đại biểu cho thái độ của nhà họ Phan, được rồi, ông đừng hỏi nhiều như thế làm gì, sau này ông sẽ rõ thôi, gọi tất cả mọi người trở về đi, tạm thời không nên ra ngoài nữa”
Phan Lâm đốt một điếu thuốc, mỉm cười nói.
Điều này làm cho Chiêm Nhất Đao cảm thấy khó hiểu.
Không phải Phan Lâm bị gọi đi ăn cơm ư? Vì sao lại liên quan đến nhà họ Phan? Cốc cốc cốc.
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa rồi.
Phan Lâm lập tức đi đến mở cửa, đã thấy vẻ mặt ngập tràn áy náy của Kỳ Tuyết Mạn ở ngoài cửa.
“Bác sĩ Lâm, vô cùng xin lỗi vì đã để anh gặp phải chuyện như thế, rất xin lỗi, rất xin lỗi”
Kỳ Tuyết Mạn khom người xin lỗi, vẻ mặt của cô ta cũng rất căng thẳng.
“Cô Kỳ, cô không cần xin lỗi, chuyện đã qua
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT