*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông cụ Hứa vô cùng kích động, trên gương mặt già nua đều là ý cười, đôi mắt không ngừng lóe lên ánh sáng, giỗng như nhìn thấy thứ gì ghê gớm.

Mọi người có mặt ở đây lờ mờ.

Nhất là ông Tịch chủ nhân của bữa tiệc này.

“Ông là?”

Phan Lâm cũng có chút hoang mang.

Anh không biết ông cụ trước mặt này.

“Ha ha, cậu Lâm, cậu đúng là quý nhân hay quên, lão già này là Hứa Thiên Vỹ! Là chủ tịch của công ty y dược quốc tế Phong Vỹ! Tháng trước được chủ tịch Long mời đến thăm tổng bộ của Dương Hoa, từng gặp mặt chủ tịch Lâm một lần! Chủ tịch Lâm ngài quên rôi à? Chúng ta còn nói vài câu với nhau đấy!”

Ông cụ Hứa cười nói.

“Vậy sao? Xem ra chúng ta rất có duyên”

Phan Lâm lạnh nhạt nói, không nghi ngờ.

Tuy anh không thay đổi quá nhiều, nhưng hình tượng có chút chênh lệch với tin tức trên TV, nhưng mà ông cụ này vẫn nhận ra anh, đủ để nói lên những lời ông cụ nói là thật, lúc trước từng gặp mình.

Nhưng những lời của ông cụ khiến mọi người ở đây rung động.

“Chủ tịch Lâm? Bác sĩ Lâm?”

“Là chủ tịch của Dương Hoa ở Giang Thành sao?”

“Sao lại thế được? Vị này chính là bác sĩ Lâm tiếng tăm lừng lẫy đó á?”

“Không đúng! Tôi từng thấy bác sĩ Lâm ở trên tivi, không phải như vậy!”

“Nhưng mà nhìn kỹ, vẫn thấy giống!”

Các tân khách bàn tán xôn xao, rung động hoặc kinh ngạc.

Thực ra Phan Lâm chỉ hơi thay đổi bên ngoài một chút, nếu nhìn kỹ, vẫn thấy rất giống bác sĩ Lâm, nhưng mà không ai tin bác sĩ Lâm tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Thành sẽ tới một bữa tiệc ở Yến Kinh, hơn nữa không có ai giới thiệu, cho nên không ai liên tưởng tới phương diện này.

“Khác với trên tivi sao? Đương nhiên phải khác rồi! Bây giờ trên màn hình có mấy cái là thuần tự nhiên? Các người nhìn thấy đều là truyên thông chỉnh sửa lại cho bác sĩ Lâm, bộ dạng của bác sĩ Lâm hiện giờ, mới là bộ dạng chân chính.”

Ông cụ Hứa hừ lạnh nói.

Mọi người im lặng.

Sắc mặt mỗi người đều vô cùng kỳ lạ.

Nhất là đám người châm chọc khiêu khích lúc trước.

Đương nhiên, rung động nhất vân là Kỳ Tuyết Mạn, đám người Từ Thiên Hàn.

“Phan Minh Lâm? Bác sĩ Lâm? Đúng vậy...

Mình sớm nên đoán được, anh ấy là bác sĩ Lâm mới đúng?”

Đôi mắt Kỳ Tuyết Mạn mở to, đờ đẫn lẩm bẩm, nhưng biểu cảm có chút thất thần.

Còn đám người Từ Thiên Hàn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Ông cụ Hứa có chút hoang mang nhìn mọi người có vẻ kỳ lạ, lông mày nhíu chặt, đoán được

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play