*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự xuất hiện của người đàn ông này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy giật nảy mình.

Chỉ có vẻ mặt của Phan Lâm và Chiêm Nhất Đao là không có gì thay đổi.

“Trác Thiên Vũ?”

Có người khiếp sợ kêu lên.

“Là cậu Trác ư? Cậu Trác đến đây à?”

Bầu không khí trong phòng có chút khiếp sợ.

Hiển nhiên người đàn ông này là một vị danh nhân.

Phan Lâm nghiêng đầu nhìn, cũng đánh giá người đàn ông kia.

“Trác Thiên Vũ? Nếu như tôi không nhớ nhầm, hình như anh là thiên kiêu xếp thứ năm trong bảng thiên kiêu à?”

“Đúng thế, chính là tôi! Không nghĩ đến bác sĩ Lâm danh tiếng lẫy lừng lại còn biết tôi cơ đấy, thật đúng là có chút thú vị”

Trác Thiên Vũ đứng dậy đi tới, kéo Phó Huyên Thư đang quỳ ở dưới đất lên.

Phó Huyền Thư không ngừng giấy dụa, muốn một lần nữa quỳ xuống, thể nhưng sức lực của cô ta đâu thể sánh được với Trác Thiên Vũ.

“Anh làm gì thế?”

Phó Huyền Thư tức giận quát hỏi.

“Phó Huyền Thư, có tôi ở đây, cô không cân quỳ xuống như thế đâu”

Trác Thiên Vũ lạnh nhạt nói, sau đó xoay người nhìn qua Phan Lâm.

“Bác sĩ Lâm, bây giờ tôi muốn anh lập tức ra tay chữa trị cho ông cụ Phó, anh có nghe thấy không?”

Câu này vừa nói ra đã khiến cho tất cả mọi người ở đây đều chấn động.

Trác Thiên Vũ đang làm cái quái gì thế? Trực tiếp ra lệnh cho bác sĩ Lâm ư? Hoàn toàn không cho bác sĩ Lâm một xíu mặt mũi nào.

Mọi người rối rít nhìn qua phía Phan Lâm.

Mà lúc này đây, Phan Lâm lại một lân nữa rơi vào trong trâm mặc, anh cũng không trả lời Trác Thiên Vũ.

“Sao nào? Lời nói của tôi rất khó hiểu ư? Hay là nói bác sĩ Lâm không nghe thấy tôi nói gì? Muốn tôi lặp lại một lân nữa?”

Vẻ mặt của Trác Thiên Vũ không chút thay đổi nói.

Giọng điệu và thần thái lộ ra dáng vẻ vô cùng ngạo mạn.

“Không, tôi nghe thấy, nghe thấy rất rõ ràng”

Lúc này Phan Lâm trả lời.

“Vậy ý tứ của bác sĩ Lâm như thế nào nhỉ? Tôi hi vọng anh không nên từ chối tôi, tính tình của tôi không tốt lắm đâu, không thích mấy kẻ từ chối yêu cầu của tôi, mà đối với người tôi không thích thì tôi luôn luôn không thế chịu đựng được việc bọn họ còn sống trên thế giới này, anh hiểu chưa?”

Trác Thiên Vũ nói.

Đây cũng không phải là ra lệnh, đây là đang uy hiếp một cách trắng trợn.

Phan Lâm không lên tiếng.

Chiêm Nhất Đao nổi giận, ông ta đột nhiên đứng ra quát khẽ.

“Nhóc con miệng còn hôi sữa, mạnh mồm

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play