*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những lời này của Từ Thiên Hàn, gần như phán tử hình Phan Lâm.

Lúc này tất cả mọi người đều nhận định là anh hại chết ông cụ Phó.

Dù sao Từ Thiên Hàn rất nổi tiếng, còn trẻ tuổi đã là chủ nhiệm, còn nhậm chức ở bệnh viện Yến Đình chi nhánh hai, tất nhiên là học rộng tài cao, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, lời nói của anh ta, tất nhiên mọi người sẽ tin.

Trái lại Phan Lâm không biết chui từ đâu ra, mặt lạ hoắc, người nào cũng không biết, có thể có nguy hiểm hay không? So với Phan Lâm, Từ Thiên Hàn lại càng hơn xa.

Anh ta biết mình chẩn đoán sai cho ông cụ Phó, nhưng anh ta không thể nói ra, nếu không đời này của anh ta xong rồi.

Vì thế anh ta quyết định biết thời biết thế, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Phan Lâm.

Chiêu thức ấy không thể không nói rất tuyệt diệu, như vậy không tổn hại tới thanh danh của mình, còn ăn nói được với bên nhà họ Phó, ít nhất nhà họ Phó sẽ không oán trách anh ta, vẫn cảm kích anh ta.

“Mẹ nó muôn chết!”

Người trẻ tuổi nhà họ Phó đã phân nộ xông lên đầu, giơ chân đá vào bụng Phan Lâm.

Phan Lâm nhíu mày, nhưng không ngăn cản.

Rầm! Bàn chân kia đá vào bụng Phan Lâm.

Trên âu phục sạch sẽ lập tức xuất hiện một dấu chân rõ ràng.

Nhưng Phan Lâm không di chuyển, trái lại người trẻ tuổi bị đẩy ngược về sau, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Người trẻ tuổi nhà họ Phó vô cùng giận dữ, còn muốn gây khó dễ, nhưng ông Tịch chủ nhân của bữa tiệc kêu dừng: “Khải Trạch! Dừng tay!”

“Ông Tịch..”

“Trước mặt công chúng, còn ra thể thống gì? Không được xăng bậy!”

“Dạ...”

Người trẻ tuổi nhà họ Phó nghiến răng nói, quả đấm nắm chặt, ánh mắt vẫn phẫn nộ trừng Phan Lâm.

“Khải Trạch, chuyện ông nội cậu, nén bi thương, ông cụ mất, mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm, chuyện cân làm bây giờ chính là nhanh đi thông báo cho nhà họ Phó, cũng đưa ông cụ tới bệnh viện xử lý hậu sự! Những chuyện khác không phải lo lắng, nơi này là Yến Kinh, người nào gây chuyện, không trốn được, cũng không trốn thoát!”

Ông Tịch lạnh lùng nói.

“Có đạo lý! Ông Tịch, tôi nghe lời ông”

Người trẻ tuổi nhà họ Phó liên tục gật đầu.

“Lập tức đi sắp xếp”

Ông Tịch vẫy tay, sau đó nhìn về phía Phan Lâm: “Chế trụ người này cho tôi, đợi người nhà họ Phó tới, giao cho nhà họ Phó xử lý!”

“Rõ, ông Tịch!”

“Người trẻ tuổi, quả nhiên là làm hành động vô cùng ngu ngốc! Cậu vì lợi ích, vì có thể bám lấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play