*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhà họ Phan đã ra tay thì tất nhiên Phan Lâm anh phải tới tiếp chiêu rồi.
Sau khi từ chỗ của Phan Hữu Cường moi được một vài tin tức, Phan Lâm đã bắt tay vào chuẩn bị luôn, xuất quân đi Yến Kinh muốn trả cho xong món nợ này.
Anh không thể lại rơi vào thế bị động nữa, nếu không nhà họ Phan sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Đối phó với một kẻ địch như thế, chỉ có mạnh hơn bọn họ thì bọn họ mới biết sợ là gì.
Đúng lúc điều tra viên của hiệp hội phái tới vẫn còn đang dừng chân ở Giang Thành, Phan Lâm ở lại đây có rất nhiều điều phiền toái.
Nếu như tìm được cái cớ rời khỏi đây ngược lại sẽ tránh được không ít rắc rối, cũng tránh để lộ sơ hở nữa.
Phan Lâm để Nguyên Tinh và Tào Đức Duy ở lại canh giữ Giang Thành, còn anh thì dẫn theo Chiêm Nhất Đao và một đội quân Đông Hoàng Giáo được huấn luyện tinh nhuệ ngồi máy bay riêng bay thẳng tới Yến Kinh.
Cũng vào lúc này nhà họ Phan ở Yến Kinh cũng không được yên ổn cho lắm.
Sau khi Anh Các báo cáo về sự việc trên, nhà họ Phan đã gấp gáp tổ chức cuộc họp.
Ba các lớn nhất và những người phụ trách đường khẩu đều vội vàng chạy tới.
Bên trong căn phòng họp theo kiểu khép kín có chút u ám.
“Thế nên bác sĩ Lâm đã biết được việc này là do nhà họ Phan chúng ta đứng đằng sau giật dây rôi phải không?”
Một ông lão đầu tóc trắng xóa ngôi ở vị trí cao nhất mặt không cảm xúc hỏi.
Có cả nam và nữ quần áo lộng lẫy đẹp đẽ ngồi chật kín hai bên trong phòng họp, trông bọn họ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi gì đấy, vẻ mặt của ai cũng vô cùng nghiêm nghị.
Phan Phi Anh đứng thẳng dậy, ông ta cúi đầu nói: “Nhiệm vụ lần này của Phan Hữu Cường thất bại rồi, tất cả là do Phi Anh vô dụng, xin chưởng sự hãy trách phạt.”
“Gia chủ và phó gia chủ vì hiệp hội này mà bôn ba khắp nơi, quanh năm suốt tháng không ở nhà, tất cả mọi việc trong gia tộc đến nay đều do tôi phụ trách hết.
Theo lý mà nói thì lần này tôi phải trừng trị nghiêm minh ông nhưng bây giờ là lúc dùng người! Tội này cứ ghi lại trước đã, sau này rồi xử sau”
Ông già kia nói.
Phan Phi Anh chắp tay: “Chưởng sự, với tính cách của bác sĩ Lâm, lân này cậu ta nhất định sẽ tới Yến Kinh để báo thù cho mà xeml Nhà họ Phan chúng ta đã có chuẩn bị từ lâu rồi!”
“Nói đúng lãm, bác sĩ Lâm này là người có thù tất báo, tính tình kiên cường khí khái, làm việc bất chấp hậu quả, mấy gia tộc đôi nghịch với cậu ta đều bị cậu ta giết chết hết.
Người này rất độc ác, mọi người nhớ lại Thôn Dược Vương đi, chẳng phải đều do cậu ta gây ra hay sao”
Một người phụ nữ nghiêm giọng nói.
Vẻ mặt của mọi người đều thay đối, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nặng nề.
“Sợ cái gì chứ, chẳng phải chúng ta đã có Phan Phi Anh đây rồi sao? Tối qua tôi còn nghe Phan Phi Anh nói kẻ hèn mọn như bác sĩ Lâm kia, ông ta không thèm để vào mắt.
Xem ra ông ta đã nghĩ được kể sách ngăn chặn quân địch của
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT