*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong một căn phòng dưới lòng đất ở Giang Thành.

Có một người đàn ông tên Phan Hữu Cường đang ngôi ở một nơi giống như phòng hình phạt vậy, ông ta run lấy bẩy nhìn cốc nước màu xanh biếc được đặt trước mặt mình.

Phan Lâm đang đứng bên cạnh bàn trước mặt ông ta.

“Nói cho tôi biết, tại sao nhà họ Phan lại biết được chuyện giữa tôi và Long Minh?”

Ngón tay của Phan Lâm gõ lên mặt bàn theo từng tiết tấu, bình tính nói.

“Gì cơ? Tôi...

tôi không biết...

Long Minh gì cơ? Bác sĩ Lâm, tôi...

tôi thật sự không biết cái gì cả...

Toàn thân Phan Hữu Cường run như cây sấy, giọng nói cũng run run.

“Nếu như ông còn cứng đầu không chịu nói thì ông hãy uống hết nước trong cái cốc này đi”

Phan Lâm hờ hững lên tiếng.

“Đây...

đây là cái gì?”

Phan Hữu Cường run rẩy hỏi.

“Đó là một loại thuốc bại liệt, sau khi ông uống nó, cả đời này ông chỉ có thể sống trên giường mà thôi."

Phan Lâm đáp.

“Hả? Vậy...

vậy chẳng phải là...

tôi uống nó rồi thì cả đời này chỉ có thể làm một kẻ tàn phế thôi sao?”

“Đúng thể, hơn nữa còn là không có thuốc nào điều trị được, đây là loại thuốc do tôi tự mình điêu chế ra, tôi nghĩ chắc ông cũng sẽ không nghi ngờ y thuật của tôi đâu nhỉ?”

Phan Lâm nói.

Phan Hữu Cường trợn mắt lên, nhìn anh bằng ánh mắt khó mà tin nổi.

Ai dám nghi ngờ y thuật của Phan Lâm cơ chứ? Phải biết được rằng nhà họ Phan cũng là một bậc thầy y được, cũng có hiểu biết về y thuật, nhưng khi đám bác sĩ lớn nhà họ Phan kia nhắc đến bác sĩ Lâm thì vẻ mặt của bọn họ toàn là không thể tin nổi và khiếp sợ.

Ông ta lo là sau khi uống thứ thuốc này xong, dù ông ta có đi tìm những bác sĩ lớn nhà họ Phan kia thì cũng là bó tay chịu chết thôi...

“Đừng, đừng mà, tôi không muốn làm một kẻ tàn phế đâu...”

Phan Hữu Cường run rẩy bẩy nói, cơ thể của ông ta run rẩy như sắp ngã ra đến nơi rồi ấy.

“Nếu như ông đã không muốn trở thành một kẻ tàn phế thì hãy ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi đi”

Phan Lâm nói.

Phan Hữu Cường không dám do dự thêm nữa, ông ta nuốt nước bọt rồi nói: “Thật ra tình hình cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ là hạng tôm tép trong nhà họ Phan thôi, chuyện quá mức bí mật gì đó...

“Thế nên ông đang nói một câu vô nghĩa sao?" “Không đâu không đâu không đâu, bác sĩ Lâm, tôi vẫn nghe ngóng được một số chuyện, tôi biết được một người.”

“Là ai?”

“Phan Bạch Hổ”

“Ô, nói về người này xem nào!”

“Sao cơ, chủ tịch Lâm cũng biết người này à?”

“Nhà họ Phan các ông bảo liên minh thương mại tới đối phó với tôi, cũng là do người tên Phan Bạch Hổ này liên lạc đúng không?”

Phan Lâm hờ hững nói.

“Sao cậu lại biết được chuyện này”

Phan Hữu Cường giật mình hét toáng lên.

“Minh chủ liên minh thương mại nói cho tôi biết”

Phan Lâm nói.

“Gì cơ?”

Phan Hữu Cường sững sờ, một lát sau ông ta mới mỉm cười nói: “Bác sĩ Lâm, cậu đang nói đùa có phải không? Minh chủ liên minh thương mại...

sao lại nói việc này với cậu được chứ?”

“Ông không tin à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play