*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sân bay.
Phan Lâm dẫn theo Chiêm Nhất Đao cùng với một lượng lớn tình nhuệ của Đông Hoàng Giáo đi xuống máy bay.
Chiêm Nhất Đao bởi vì cơ thể mới khôi phục, ông ta vẫn phải chống gậy đi đường, bước đi run lẩy bẩy, có vẻ rất bất tiện.
Nhụy Thi đã sớm tới sân bay đợi đón máy bay.
Thấy Phan Lâm đi ra, lúc này đi tới đón.
“Chủ tịch Lâm! Đi đường vất vả rồi!”
Nhụy Thi mỉm cười, đôi mắt rạng rỡ nhìn chằm chằm Phan Lâm, sâu trong đôi mắt tràn ngập sùng bái.
“Khách sáo quá, cô lập tức sắp xếp khách sạn và chỗ ăn cơm đi, thời gian của chúng tôi rất gấp, đừng nên chậm trễ nữa”
Phan Lâm nói.
“Yên tâm đi chủ tịch Lâm, mọi chuyện đã sắp xếp thỏa đáng, mời đi bên này.”
Sau khi nói xong, Nhụy Thi dẫn Phan Lâm đi tới chiếc xe đỗ ở bên ngoài, đi thẳng tới khách sạn đã bố trí sẵn.
Phan Lâm không có khả năng vừa xuống máy bay đã lập tức đến dinh thự nhà họ Phan.
Đã tới khởi binh hỏi tội, dù ít dù nhiều vẫn phải nên đi theo nước chảy.
Bởi vậy Phan Lâm phái một người tới nhà họ Phan trước, xem thái độ của bọn họ.
Nhưng ngay khi xe đang lái tới giao lộ Yến Trì...
Rầm...
Một chiếc xe đột nhiên đâm mạnh vào đuôi xe mà Phan Lâm đang ngồi.
Toàn bộ mọi người đều ngẩn ra.
“Có biến! Bảo vệ cậu Lâm!”
Chiêm Nhất Đao lập tức ý thức được chuyện gì đó, lớn tiếng kêu lên.
Những người đi theo chiếc xe nhanh chóng xông xuống, bao bọc vây quanh chiếc xe con màu đỏ đâm vào đuôi xe của Phan Lâm.
Phan Lâm thấy thế, lập tức đẩy mở cửa xe.
“Chủ tịch Lâm! Đừng đi ra ngoài! Đợi ở trong xe an toàn hơn!”
Người đi theo vội vàng kêu lên.
Nhưng Phan Lâm không để ý tới, mà bước nhanh tới gần xe con màu đỏ tông vào đuôi xe anh.
Anh không tin có người dám làm như vậy với anh trước mặt đông đảo quần chúng.
Nếu thực sự có người dùng loại thủ đoạn này giết mình, vậy đối phương không khỏi quá ngu ngốc rồi.
Nhà họ Phan sẽ không vụng về như vậy.
Ở phía xa cảnh sát tuần tra nhìn thấy xảy ra tai nạn, lập tức chạy tới.
Nhưng đúng lúc này.
Răng rắc! Cửa xe bị người ta đấy ra.
Sau đó một người phụ nữ mặt đầy nước mắt chạy tới vị trí ghế phụ, mở cửa xe ra nhìn, thì gào khóc: “Cầu xin mọi người, ai có thể cứu em gái tôi với, cầu xin mọi người...”
“Hửm?”
Đám người Đông Hoàng Giáo ở xung quanh đều lộ vẻ mặt mờ mịt.
Phan Lâm ý thức được chuyện gì đó, vội vàng tiến lên trước.
Mới nhìn thấy ở chỗ tay lái phụ có một thiếu nữ mặc đồ trảng, đầu đầy là máu.
“Thưa ngài, tôi không cố ý đâm vào đuôi xe ngài đâu, là em gái tôi phát bệnh, tôi vội vã đưa em ãy đi bệnh viện, thưa ngài, cầu xin ngài tha cho tôi trước đi, đợi tôi đưa em gái tôi đến bệnh viện xong tôi sẽ bôi thường tiên cho ngài, được không?”
Trên gương mặt người phụ nữ đầy nước mắt, vội vàng khóc ròng nói.
“Nhụy Thi! Nhanh, lập tức sắp xếp xe!”
Phan Lâm vội vàng nói.
“Dạ, anh Lâm!”
Nhụy Thí vội vàng đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT