*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn quan tài đã bị phá nát trước mắt mình, Phan Lâm cảm thấy có chút hoảng hốt Thể nhưng rất nhanh sau đó, anh hít vào một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng của bản thân mình.

Sau khi xác nhận bản thân không bị ảo giác, Phan Lâm nhanh chóng lấy thứ bụi xanh lục kia nhét vào trong miệng, cố gắng nuốt vào.

Sau đó, lại lấy ra viên thuốc trong cái hộp kia nhét tiếp vào miệng mình.

Nếu là những lúc bình thường Phan Lâm sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào, nhưng lân này, anh lại lựa chọn tin tưởng.

Nguyên nhân cũng không có gì to tát, bởi vì anh cho rằng người chết không cần thiết phải nói dối.

Huống chi vừa rồi anh đã vái lạy người đó theo những gì người đó viết.

Tuy rằng Phan Lâm không biết nhiều về Trần Hướng Thiên, nhưng cứ nhìn vào cuộc đời ông ta thì biết, đây chắc chắn là một người quang minh lỗi lạc.

Thế nên Trần Hướng Thiên hoàn toàn không cân thiết phải làm mấy chuyện như vậy.

Bởi vì nếu như ông ta thật sự muốn giết người thì hoàn toàn có thể giết người ta trong cái hành lang đầy rẫy cơ quan kia, mà không cần phải đợi đến tận lúc này.

Sau khi Phan Lâm nuốt viên thuốc vào trong bụng, lập tức khoanh chân ngồi xuống, mang theo chút tâm trạng chờ may mắn tiêu hóa viên thuốc này.

Thế nhưng chỉ thấy da dẻ anh chậm rãi đỏ lên, một luồng năng lượng từ bên trong viên



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play