*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe thầy giọng nói ôn ào của Đại Tôn Trưởng, Phan Lâm từ từ mở hai mắt ra.
"Đại Tôn Trưởng? Sao ông lại tự mình xuống đây thể này?" Phan Lâm ngôi đó, bình tĩnh hỏi: "Ông đến là vì nhặt xác cho tôi à?" "Cái tên Phan Lâm nhà mày giỏi lãm, thế mà lại dám mở hất quan tài của các vị cung chủ rat Mày thật to gan! Dám khinh nhờn thi thể của các cung chủ đời trước đến mức này? Tao phải trừng trị mày vì tội bất kính! Mày! Thật đáng chết!" Đại Tôn Trưởng gầm lên.
Sắc mặt Phan Lâm vẫn rất bình tĩnh, hờ hững nhìn ông ta nói: "Đại Tôn Trưởng, ở đây không có người khác, ông hà tất phải giả vờ giả vịt như thế làm gì? Tôi biết ông luôn muốn giết chết tôi để lấy đi Lạc Linh Huyết trên người tôi.
Để tôi tới đây, chẳng phải cũng là chuyện do một tay ông sắp xếp sao?" Nghe Phan Lâm nói như thế, khuôn mặt vốn đang tỏ ra giận dữ của Đại Tôn Trưởng lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tựa như thay đổi khuôn mặt, ánh mắt cũng trở nên sâu không lường được.
"Phan Lâm, xem ra cậu cũng không ngốc.
Không sai, đúng là tôi có ý muốn đưa cậu tới đây, chính là định dùng những cơ quan trong Thiên Cung Mộ này, đưa cậu vào chỗ chết.
Thế nhưng tôi chưa bao giờ ngờ rằng cậu lại có thê vượt qua được những cơ quan này, tới được mộ thất.
Cậu khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ, xem ra cậu có chút bản lĩnh thật." Đại Tôn Trưởng hờ hững gật đầu.
"Đại Tôn Trưởng quá khen rồi." “Ha, đừng vui mừng sớm thế chứ.
Không phải ban nãy cậu cũng đã nói rồi sao, bây giờ chúng ta đang ở trong Thiên Cung Mộ, xung quanh đây không có người khác.
Nếu như tôi muốn giết cậu trong này, lúc ấy ai biết cậu là do tôi giết, đúng không nào? Phan Lâm, lễ nào cậu còn chưa biết bản thân mình đang rơi vào tình cảnh gì sao?" Đại Tôn Trưởng mỉm cười nói.
"Tình cảnh của tôi đương nhiên tôi biết rất rõ.
Chẳng qua là hình như Đại Tôn Trưởng đây lại không biết rõ tình cảnh của bản thân lắm thì phải: Phan Lâm thờ ơ nói.
"Tình cảnh của bản thân tôi ư? Lời cậu nói có ý gì?" Đại Tôn Trưởng cau mày hỏi.
Phan Lâm không lên tiếng, móc điện thoại ra khỏi túi quân, sau đó đưa màn hình hiện ra trên chiếc điện thoại di động cho Đại Tôn Trưởng nhìn.
Khuôn mặt Đại Tôn Trưởng lập tức ngẩn ra.
Trên màn ảnh chỉ hiện ra vẻn vẹn có ba chữ lớn.
Đã gửi đi! "Ý cậu là gì?" Đại Tôn Trưởng ngạc nhiên hỏi.
"Tôi vừa quay lại đoạn đối thoại vừa rồi giữa hai ta và gửi chúng cho các đệ tử của Thiên Cung.
Tôi tin rằng, rất nhanh thôi, mỗi đệ tử của Trường Sinh Thiên Cung sẽ nhận được video này.
Tôi nghĩ, đến lúc ấy cung chủ cũng sẽ biết tại sao tôi lại xuất hiện ở Thiên Cung Mộ." Phan Lâm cười nói.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt của Đại Tôn Trưởng lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Ông ta không ngờ tới Phan Lâm lại dùng chiêu này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT