*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phan Lâm suy nghĩ chốc lát, nhanh chóng hiểu rõ ngọn nguồn.

Chắc chắn Đại Tôn Trưởng đã phái người đến quan sát tất cả mọi chuyện diễn ra ở Thượng Thanh Cung nên mới biết chuyện Phan Lâm có thể chất Võ Thần, dựa vào đó để chiến thắng hơn mười cường giả đã dùng Siêu Thể đan.

Thể chất Võ Thần mạnh mẽ như vậy, sao ông ta có thể không động lòng? Chưa kể trên người Phan Lâm vẫn còn mười giọt Lạc Linh Huyết, ông ta không lợi dụng cơ hội lân này, thì còn chờ đến khi nào nữa? "Nếu sư huynh Lâm đồng ý đem phương pháp tu luyện thế chất Võ Thần giao ra, chắc chắn Thượng Thanh Cung của chúng ta sẽ bình yên vô sự! Sư huynh Lâm, xin anh giúp đỡ, cứu Nhị Tôn Trưởng, cứu cả Thượng Thanh Cung của chúng tôi nữa”

"Sư huynh Lâm, xin anh!" Mấy tên đệ tử quỳ trên mặt đất, khóc đến mức nước mắt chảy ròng ròng, còn không ngừng dập đầu.

Mặt Phan Lâm không hề có chút cảm xúc, anh không có ý định xen vào chuyện này.

Trước đó anh đã khuyên nhủ những đệ tử này nhưng mà bọn họ u mê không tỉnh, khăng khăng muốn đến Vô Dục Cung gây sự, bây giờ làm mọi chuyện thành ra như vậy lại tới tìm anh thu dọn tàn cuộc sao, nào có dễ dàng thế? Huống chi Phan Lâm anh nào có phương pháp tu luyện thể chất Võ Thần gì gì đó? Anh có thể luyện thành thể chất Võ Thần là do gặp may, được cao nhân trợ giúp.

Thể chất Võ Thân không phải là thứ nói muốn luyện là có thể luyện được, dù cho anh có đi tới Vô Dục Cung, cũng không thể giải quyết được việc này.

Phan Lâm há miệng muốn từ chối, đúng lúc này, lại có một đám người từ xa chạy lại.

Vừa nhìn đã biết, bọn họ là người của Vô Dục Cung! "Phan Lâm đâu rồi?" Một người trong đám đó hét lớn.

Rất không biết hai chữ “lịch sự”

viết thế nào.

"Người của Vô Dục Cung?" "Mấy người...

muốn làm gì?" Mấy đệ tử của Thượng Thanh Cung đứng cạnh anh bày ra vẻ mặt kiêng ky, run giọng chất vấn.

"Hừ, còn tưởng mãy người là ai cơ, hóa ra là rác rưởi cửa Thượng Thanh Cung à? Không liên quan đến mấy người, cút qua một bên đi." Tên đệ tử cầm đầu xem thường nói, sau đó anh ta nhìn vê phía Thu Phương hỏi: "Cô là Thu Phương đúng không? Ai là Phan Lâm? Cô gọi cậu ta ra đây! Nghe thấy không hả?" "Chuyện này..." Sắc mặt Thu Phương lập tức thay đổi, không biết nên nói cái gì cho phải.

"Mấy người tìm Phan Lâm à? Không phải tôi đứng đây nãy giờ sao? Mấy người còn định đi đâu tìm thế?" Phan Lâm đi lên phía trước mở miệng.

“Cậu chính là Phan Lâm? Lập tức đi theo chúng tôi." Đệ tử kia lạnh nhạt nói.

"Đi đâu?" "Tất nhiên là đến Vô Dục Cung rồi, Đại Tôn Trưởng muốn gặp cậu.

Cút nhanh qua đây chút



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play