*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đại Tôn Trưởng gọi chúng ta qua đó có chuyện gì thế?" Nhị Tôn Trưởng thấp giọng hỏi dò. "Đệ tử không rõ, Đại Tôn Trưởng chỉ nói đệ tử đến đây truyền lời, mong Nhị Tôn Trưởng nhanh chóng qua bên đó!" Đệ tử kia chắp tay nói xong, lập tức đứng qua một bên nói: "Nhị Tôn Trưởng, xin mời. Sắc mặt Nhị Tôn Trưởng không được tự nhiên cho lắm. "Sư phụ, chuyện gì thế này?" Lý Như khó hiểu hỏi. "Còn cần hỏi sao? Chuyện giữa chúng ta và Giang Hương Thư Các, Đại Tôn Trưởng đã biết rồi, chắc chăn ông ta đã phái người quan sát toàn bộ quá trình!" Nhị Tôn Trưởng trâm giọng nói. "Sao cơ ạ?”

"Như vậy có nghĩa là Đại Tôn Trưởng biết mọi chuyện xảy ra ở đây, nhưng lại khoanh tay đứng nhìn?" "Chuyện này...

quá vô tình rồi!" "Ông ta cứ trơ mắt nhìn chúng ta rơi vào đường cùng như thế sao?" Các đệ tử căm phẫn sục sôi nói. "Nhị Tôn Trưởng, con đề nghị người không nên qua đó thì hơn.

Dù sao thì Đại Tôn Trưởng cũng đã sinh lòng khúc mắc với người, lần này gọi người qua đó, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt lành.

Sư phụ cứ tìm cớ từ chối cho qua trận này thì hơn." Phan Lâm đi tới, bình tĩnh khuyên nhủ ông ta. "Nếu như vậy, chẳng phải Thượng Thanh Cung sẽ biến thành nơi bị mọi người chỉ trích sao? Mang danh ngỗ nghịch với Đại Tôn Trưởng, trên dưới Thiên Cung sẽ xa lánh Thượng Thanh Cung của ta mất.

Đại Tôn Trưởng lập tức lắc đầu. "Cho dù người có đi, ông ta vẫn sẽ coi người là cái gai trong mắt." Phan Lâm tiếp tục nói. "Phan Lâm, con không hiểu rồi, cho dù ông ta muốn làm gì ta cũng phải có lý do chính đáng. Nếu ta không tới đó, ông ta sẽ có cớ để đến đây làm loạn.

Thế nhưng con có thể ở lại đây mà không cân đến đó, ta sẽ nói với ông ta là mọi người đều bị thương, cần phải chữa trị nên cần ở lại nghỉ ngơi”

Nhị Tôn Trưởng vừa dứt lời, lại quay qua nói với đệ tử kia: "Dẫn đường đi”

"Vâng, Nhị Tôn Trưởng, mời qua bên này.

Đệ tử kia trả lời ông ta, cung kính đi ở phía trước dẫn đường. "Sự phụ!" "Nhị Tôn Trưởng!" Các đệ tử vội vã gọi với theo. Nhưng mà...

Không hề có tác dụng. Rất nhanh sau đó, Nhị Tôn Trưởng đã rời đi, các đệ tử lập tức lo lắng không thôi. "Mọi người thấy thế nào? Cứ thế nhìn Nhị Tôn Trưởng đặt mình vào nguy hiểm thế sao?" Một đệ tử đứng dậy, cao giọng nói. "Sư huynh Trương, anh thấy chúng ta nên làm như thế nào?" Có đệ tử nhanh chóng lên tiếng hưởng ứng. "Còn cân phải hỏi sao? Chúng ta cũng đến Vô Dục Cungn! Anh tin rằng khi Đại Tôn Trưởng nhìn thấy chúng ta cùng đến, chắc chăn sẽ không dám



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play