*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn Phan Lâm không muốn dính líu tới cái vũng nước đục này, nhưng Đại Tôn Trưởng đã nhớ thương thể chất Võ Thần của anh, sợ rằng ngay cả Lạc Linh Huyết cũng sẽ không bỏ qua.

Nếu Phan Lâm cứ rời khỏi Trường Sinh Thiên Cung như vậy, chắc chắn Đại Tôn Trưởng sẽ phái người đuổi tới Giang Thành.

Lúc ấy ắt hẳn Phan Lâm sẽ không được an bình, Giang Thành cũng sẽ vì vậy mà gặp xui xẻo.

Đã như vậy, trước khi đi anh vẫn nên giải quyết chuyện này cho ổn thỏa thì hơn.

Khoảng gần mười phút sau, rốt cục Phan Lâm cũng tới được Vô Dục Cung.

Lúc này không khí trong Vô Dục Cung vô cùng ầm ï, còn chưa đi vào đã có thể nghe được những tiếng ồn ào từ bên trong truyền ra.

"Đại Tôn Trưởng! Ông đừng có khinh người quá đáng! Tôi đã dựa theo lời ông nói phái người đến Giang Hương Thư Các, sao ông còn muốn hùng hổ doạ người như thế?" "Nhị Tôn Trưởng! Chuyện của Giang Hương Thư Các vốn là do mình ông gây nên, không phải chính ông đã nói ai làm người nấy chịu sao? Tôi để ông giải quyết chuyện đó là dựa theo ý của ông mà" "Đúng là tôi đã từng nói ai làm thì người nấy chịu, nhưng chuyện của Giang Hương Thư Các không phải là chuyện của một mình tôi! Lúc trước tôi nghe lệnh của tông môn tới đó lấy thuốc, chính mãy người đã yêu cầu tôi giết người giữ thuốc, như vậy tôi mới giết nhầm con trai của vị ở Giang Hương Thư Các kia! Tôi làm việc ấy là vì Thiên Cung, còn mấy người thì sao? Mấy người vì không muốn phát sinh chiến tranh với Giang Hương Thư Các nên đã đấy tôi ra để đối phó! Đại Tôn Trưởng! Tôi nghe nói những lời đó đều do ông cố tình đưa ra, có đúng không?" "Không phải tôi cố ý nói vậy mà tôi chỉ kiến nghị thôi, có chấp nhận không còn phải xem bên trên quyết định, tôi cũng chẳng thể làm gì được.

Nhị Tôn Trưởng, ông tới đây là để hỏi tội tôi sao?" "Người của Giang Hương Thư Các đã đi rồi, tôi hỏi tội ông làm cái gì? Lần này có thể đuổi người bên Giang Hương Thư Các đi, giữ lại cho tôi một mạng đều là nhờ công lao của Phan Lâm.

Hôm nay nếu ông muốn bức bách Phan Lâm cũng chính là đang ép buộc tôi, chắc chắn tôi sẽ không đồng ý!" "Nhị Tôn Trưởng, ông nói thế là sao? Ông đang muốn hò hét gây sự với tôi đấy à?" "Đại Tôn Trưởng! Đây là nguyên tắc của tôi.

Ông cũng biết rõ tính tình của tôi thế nào mà”

"Được! Được! Được lảm! Để rồi xem, Trường Sinh Thiên Cung của tôi sẽ không tha cho đám người của Thượng Thanh Cung ông đâu! Người đâu, mang hết bọn họ giam vào ngục! Đợi ta đi gặp mặt cung chủ về, sau đó sẽ đích thân xử lý Nhị Tôn Trưởng!" "Vâng!" "Đại Tôn Trưởng, ông không quyền giam giữ tôi" "Cung chủ bế quan, moi chuyện lớn nhỏ của Thiên Cung đều do tôi toàn quyên phụ trách, sao tôi lại không có quyền đó được, ông nói xem?" "Ông.." Âm thanh gay gắt của cuộc trò chuyện không ngừng truyền ra ngoài.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play